"Đánh mông em!"
Lục Hạ: "..."
Cô cảm thấy bản thân thiếu chút nữa thì ngồi không vững, đầu óc đã đau lúc này lại càng đau hơn.
Lục Hạ không cách nào lí giải nổi, rốt cuộc vì sao Hoắc Vũ lại có thể vô liêm sỉ đến như vậy. Hơn nữa, cấp bậc cũng tăng nhanh một cách chóng mặt.
Ở cùng anh vài ngày ngắn ngủi, Lục Hạ sớm đã nếm đủ máu cầm thú trong người Hoắc Vũ rồi. Loại chuyện vô sỉ nào, anh cũng có thể làm được. Cho nên, cô đành thu nanh vuốt, cam chịu làm một cô gái bệnh nặng không xuống nổi giường.
"Anh đừng làm loạn. Tôi ngoan ngoãn là được chứ gì."
Dứt lời, Lục Hạ lại một lần nữa trở về với tổ ấm của mình, cuộn mình lại trong tấm chăn mỏng. Dáng vẻ này khiến Hoắc Vũ liên tưởng đến một con mèo nhỏ đang hờn dỗi.
Khẽ nheo mắt, Hoắc Vũ nở nụ cười đè nén, sải những bước dài, thu hẹp khoảng cách với Lục Hạ.
Ngồi xuống giường, Hoắc Vũ một tay cầm bát cháo hành nóng hổi, một tay cẩn thận xúc một muỗng nhỏ. Anh cười, nói.
"Bà xã, ăn rồi uống thuốc mới chóng khỏi bệnh được."
"Ăn... cái này sao?" Lục Hạ nhìn bát cháo hành bằng ánh mắt nhìn kẻ thù không đội trời chung. Có trời mới biết cô ghét lá hành đến nhường nào. Ngay từ khi còn nhỏ, cô đã chẳng tha thiết gì với các loại rau thơm. Lục Hạ thà bệnh c.hết cũng không đụng đến chúng. "Không ăn!"
"Không ăn sẽ không khỏi bệnh."
"Vậy thì để
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuong-em-ca-mot-doi/2496421/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.