Nghe mẹ chồng nói vậy, Lục Hạ chỉ biết cười gượng cho qua chuyện.
Sinh con? Vào thời điểm dầu sôi lửa bỏng này ư?
Cô cảm thấy đây không phải thời điểm thích hợp. Ít nhất cũng phải đợi cho vụ tranh đoạt tài sản nảy êm xuôi đã rồi mới có thể tính đến chuyện sinh con.
Lục Hạ cầm đũa, ngán ngẩm nhìn bát cơm với đống thức ăn chất cao như núi. Nhiều như vậy, Hoắc Vũ đây là đang muốn nuôi béo cô sao? Cô khẽ thở dài, nhanh chóng gắp thức ăn bỏ vào bát anh.
"Trẻ con ăn nhiều mới lớn được."
"Không!" Hoắc Vũ lập tức cau mày, hệt như ông cụ non phán. "Đàn ông tốt sẽ không giành thức ăn với cô gái của mình."
Lục Hạ muốn hạn hán lời với Hoắc Vũ luôn rồi. Chẳng biết vì sao, sau khi vào vai "chồng ngốc", anh rất hay đưa ra những ý kiến hay câu nói khiến cô không thể phản bác được.
Chỉ là lần này, Lục Hạ còn lâu mới chịu giơ cờ trắng dễ dàng như vậy.
Cô cong môi cười nhẹ, dụ dỗ.
"Đàn ông phải cao lớn, khoẻ mạnh mới có thể giữ được người mình yêu. Vũ sẽ không muốn người khác cướp mất chị chứ?"
Cánh tay đang gắp thức ăn bỏ vào bát Lục Hạ của Hoắc Vũ đột nhiên khựng lại. Một giây sau, cánh tay nhanh chóng chuyển hướng, Hoắc Vũ bỏ thức ăn vào bát của mình.
Đưa mắt nhìn Lục Hạ, khuôn mặt Hoắc Vũ thoáng phiếm hồng. "Vũ... Vũ ăn là được chứ gì."
Lục Hạ nghe xong, hai mắt sáng rực,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuong-em-ca-mot-doi/2496403/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.