"Được. Anh ở nhà, nằm trên giường đợi em đến thị tẩm."
Hoắc Vũ vô sỉ lên tiếng khiến Lục Hạ ngượng đến đỏ mặt. Luống cuống quay đầu, cô vùi đầu vào chén cơm trước mặt, cố gắng gạt bỏ câu nói hạ lưu của anh.
Chết tiệt, ai muốn thị tẩm anh cơ chứ!
Dù sao ở phương diện giường chiếu vẫn là Hoắc Vũ chiếm thế thượng phong. Tuy kinh nghiệm không nhiều nhưng lần nào anh cũng có thể bắt nạt Lục Hạ, "làm" cô đến mức phải khóc lóc xin tha.
Cho nên, Lục Hạ có c.hết cũng không mơ tưởng cùng anh có một đêm xuân nồng.
...
Bữa cơm diễn ra khá yên ổn. Xong xuôi, Lục Hạ cũng nhanh chóng chào tạm biệt ông nội và mọi người, đem theo cái bụng no căng cùng Hoắc Vũ trở về nhà.
Trên xe, có lẽ do quá mệt mỏi, Lục Hạ đã thiếp đi lúc nào không hay. Dùng đùi làm gối cho cô, đem áo khoác trở thành tấm chăn mỏng, Hoắc Vũ chu đáo lo cho giấc ngủ của bà xã.
Thông qua gương chiếu hậu nhìn thấy một màn này, tài xế kiêm thư ký riêng của Hoắc Vũ âm thầm thở dài đầy bất lực. Tổng giám đốc thay đổi thật sự quá nhanh, thoát cái đã trở thành thê nô chính hiệu rồi!
Những người có thể đi theo Hoắc Vũ thật sự không nhiều, hết thảy chỉ đếm trên đầu ngón tay. Với anh, chất lượng là tất cả. Người thân cận phải tuyệt đối trung thành. Chẳng những thế, việc Hoắc Vũ đi đâu, làm gì, hầu như chỉ có thuộc hạ mới nắm rõ.
Cho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuong-em-ca-mot-doi/2496401/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.