Chương trước
Chương sau
Lục Hạ trong lòng kinh hô một tiếng, thẹn quá hoá giận, không chút do dự nhéo Hoắc Vũ một cái khiến anh nhăn nhó. Chỉ tay ra cửa, cô lạnh lùng ra lệnh. "Ra ngoài ngay!"

"Hạ Hạ." Hoắc Vũ bĩu môi, áp sát mặt Lục Hạ, giở giọng trẻ con. "Đừng không yêu anh có được không?"

Việc Hoắc Vũ làm nũng thật sự thành công đánh mạnh vào trái tim đang chớm rung động của Lục Hạ. Khẽ ho một tiếng, cô quay mặt đi, không dám nhìn thẳng mặt anh.

Thanh âm yếu ớt, khàn khàn của Lục Hạ vang lên, lọt vào tai Hoắc Vũ.

"Ai không yêu anh chứ."

Hoắc Vũ đứng chôn chân tại chỗ, sửng sốt khi nghe thấy lời này. Bên tai vang lên tiếng ù ù. Có phải anh yêu bà xã quá mức nên phát điên rồi không?

Cổ họng Hoắc Vũ khô khốc, mấp máy môi mấy lần mới có thể đem lời từ trong lòng nói ra.

"Em... em nói lại được không? Anh..."



"Cút ngay!"

Lục Hạ hoàn toàn mất sạch kiên nhẫn với Hoắc Vũ, tức tối hét lớn khiến anh giật mình hồi thần. Nhìn khuôn mặt đỏ ửng vì lửa giận của bà xã, anh biết bản thân đã đi quá giới hạn rồi.

Vẫn là anh nóng nảy, chờ không được một chữ "yêu" của cô.

Hoắc Vũ thở dài một tiếng, xoay người rời đi. Bà xã chưa mở lòng được bao nhiêu, anh vẫn nên kiên nhẫn đợi thêm một chút nữa.

Nhìn theo bóng lưng Hoắc Vũ, Lục Hạ ngồi bó gối trong hồn tắm, lẩm bẩm vài tiếng.

"Thật là... anh chỉ biết bắt nạt em thôi..."

...

Lục Hạ từ phòng tắm bước ra, trên người chỉ quấn một chiếc khăn tắm. Nhìn thấy quần áo của mình được xếp ngay ngắn trên giường, cô khẽ mỉm cười.

Mặc quần áo xong, Lục Hạ mở cửa xuống nhà. Vừa xuống đã nhìn thấy dì Phương đang lấp ló trước cửa phòng ăn. Cô khẽ nhíu mày, tiến tới bên dì Phương, vỗ nhẹ lên vai khiến dì giật mình.

"Con làm gì vậy? Hù chết dì rồi."

"Dì làm gì mà thần thần bí bí vậy?"

Dì Phương ra hiệu cho Lục Hạ nhìn vào phòng ăn, rồi khẽ thở dài, bất mãn lên tiếng.

"Ông xã con lại tranh giành công việc với dì rồi."



Lục Hạ "à" một tiếng, dõi mắt nhìn người đàn ông đang bận bịu với bếp núc bên trong, lòng bỗng dâng lên cảm giác ấm áp, dễ chịu.

Cô mỉm cười, nói dì Phương đi nghỉ ngơi, mấy việc cỏn con này cứ giao cho giới trẻ bọn cô.

Thuyết phục dì Phương xong xuôi, Lục Hạ rảo bước đi đến bên Hoắc Vũ, do dự một chút rồi ôm lấy thắt lưng anh từ phía sau.

"Anh đang nấu gì vậy?"

"Sườn xào chua ngọt, món em thích." Hoắc Vũ vừa làm vừa nói, đáy mắt đã tràn ngập ý cười. Vợ nhỏ cuối cùng cũng chịu chủ động một chút với anh. Tuy có hơi rụt rè, nhưng anh đã rất mãn nguyện rồi. "Sao em không ở trên phòng, eo em đang rất đau mà."

Lục Hạ dựa lên tấm lưng Hoắc Vũ. Đột nhiên, cô lại nảy sinh ý nghĩ ỷ lại vào anh.

"Em ổn."

Cô nhẹ giọng trả lời. Thế nhưng, lời nói bình thường ấy lại như sét lớn đánh giữa trời quang, chạy dọc toàn thân Hoắc Vũ khiến anh như tê liệt.

Anh bàng hoàng không thôi. Tại sao hôm nay, cô lại tặng anh hết bất ngờ này đến bất ngờ khác chứ?

"Em, em vừa mới nói..."

"Anh có thể xưng "anh" gọi "em", em thì không thể sao?"

"Tất nhiên có thể!"

Hoắc Vũ dứt khoát đáp.

Có trời mới biết hiện tại anh có bao nhiêu sung sướng trong lòng, chỉ hận không thể hét lớn một tiếng tuyên bố chủ quyền "Lục Hạ là của tôi" thôi.

Anh xoay người, ôm chặt lấy Lục Hạ, đem cả người nhỏ bé của cô ấn vào lồng ngực rắn chắc của mình, miệng nhỏ không ngừng lẩm bẩm vui sướng.

"Hạ Hạ, Hạ Hạ của anh!"

"Anh lại nổi điên gì thế?"

"Hoắc Vũ này điên vì yêu em."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.