Dứt lời, Lục Hạ thở hắt một hơi. Cô không muốn thừa nhận điều này, nhưng lí trí và con tim cô, cô rõ ràng hơn bất cứ ai.
Không biết từ lúc nào, có lẽ là vì một bát cháo hành, cũng có lẽ vì sự quan tâm, chăm sóc chu đáo của Hoắc Vũ, Lục Hạ sớm đã đem anh đặt ở trong tim rồi.
Thế mà, thời gian trước đây, cô còn kiên quyết muốn tống khứ Hoắc Vũ ra khỏi cuộc đời mình, đến độ chấp nhận đơn phương ly hôn. Hiện tại không phải đã tự mình vả mặt mình đấy sao?
Vừa đau vừa thấm, đủ để cô nhận ra tầm quan trọng của anh!
"Hoắc Vũ, lần này, em sẽ giữ anh thật chặt."
...
Một lát sau, Hoắc Vũ từ phòng ăn đi ra. Vừa nhìn thấy sắc mặt của Lục Hạ, anh đã nhận ra ngay có gì đó không ổn.
Tuy Lục Hạ che giấu rất tốt, nhưng dưới con mắt của Hoắc Vũ, chẳng gì có thể lọt qua được. Hơn thế nữa, anh đã quan sát cô một năm trời, đủ để hiểu tất cả về cô.
Hoắc Vũ ngồi xuống bên Lục Hạ, ân cần hòi han. "Em làm sao vậy?"
"Sao là sao?" Lục Hạ hơi chột dạ, nhích người ra phía sau một chút. Cô chau mày nhìn anh. "Anh nhạy cảm quá rồi đó."
"Anh nhạy cảm?"
Hoắc Vũ nhướn mày, tâm trạng không mấy vui vẻ. Sự bất mãn hiện rõ trên khuôn mặt tuấn lãng của anh. Bà xã của anh, sao đột nhiên lại hư rồi? Lại dám nói dối anh.
Anh còn không hiểu con người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuong-em-ca-mot-doi/2496390/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.