Sau vụ việc sáng hôm đó, Lục Hạ chính thức không còn cách nào bước chân vào căn bếp nhỏ của gia đình nữa. Mọi bữa cơm không phải là đích thân Hoắc Vũ xuống bếp thì cũng là dì Phương nấu.
Quanh đi quẩn lại, Lục Hạ không ở trong thư phòng cùng Hoắc Vũ xử lí đống văn kiện rườm rà thì chính là thay anh đi gặp đối tác làm ăn. Vòng lặp khép kín này thật sự khiến cô cảm thấy chán nản vô cùng.
“Em chán đến thế sao?”
Hoắc Vũ đặt tài liệu qua một bên, ngẩng đầu nhìn cô vợ của mình đang than trời trách đất, nằm vật vờ trên ghế sofa. Nhìn dáng vẻ thiếu sức sống này của Lục Hạ, anh nhịn không đuợc liền lên tiếng:
“Em có muốn đi đâu thay đổi không khí không?”
“Có, đương nhiên là có rồi!”
Ngay lập tức, Lục Hạ ngồi bật dậy, sức sống mãnh liệt không biết từ đâu xuất hiện. Hai mắt cô sáng ngời, lóe lên niềm vui chẳng thể giấu.
“Vậy em muốn đi đâu?”
“Tất nhiên là…”
…
Một lát sau.
“Quán bar?”
Hoắc Vũ trang bị đồ bảo hộ đầy đủ, nào là khẩu trang, kính râm, mũi phớt, tất cả anh đều đem theo. Đứng trước cửa ra vào của quán bar quen thuộc, anh không giấu nổi ngạc nhiên, lên tiếng hỏi.
“Sao em lại muốn đến nơi hỗn loạn này?”
“Anh quên rồi sao?”, Lục Hạ mỉm cười: “Đây là nơi đầu tiên anh với em gặp nhau.”
Dứt lời, Lục Hạ lập tức khoác tay Hoắc Vũ, nhanh chóng kéo anh vào trong, mặc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuong-em-ca-mot-doi/2496377/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.