Đang cân nhắc, lại cảm thấy da đầu bị kéo đau, takhông khỏi hoảng hốt hô lên một tiếng, mắng: “Tố Tú, buổi tối ngươichưa ăn cơm sao?” 
Không biết từ lúc nào, Tố Tú đã từ sau lưng đi tới bêncạnh ta, lẩm bẩm:“Nương nương, không phải nô tỳ… “ 
Ta quay đầu trông thấy nàng, ngạc nhiên nói: “Ngươi ở đây? Vậyngười đứng sau lưng kéo da đầu ta là ai?” 
“Làtrẫm…” Phía sau ta có người rầu rĩ nói. 
“Hoàngthượng…?” Ta kinh ngạc muốn đứng lên, không nghĩ đến lạibị hắn kéo tóc, lập tức té xuống ghế. Da đầu đáng thương của ta ba phen mấy bậnxảy ra chuyện, đều liên quan đến hắn, hiện giờ ta đã không còn sợ hắn, liền khôngkềm được, nói: “Hoàngthượng, ngài thích nghịch tóc thần thiếp à?” 
Tóc lập tức bị hắn buông ra, xõa trên đầu vai rơixuống giữa lưng, có một ít còn bị hất tới trước, che kín mặt, trong miệng mũicũng toàn là tóc. Ta đưa tay hất lớp tóc trên trán, phát hiện sau một hồi, ánhmắt hắn càng trở nên khó lường hơn. Bóng người chiếu vào trong gương, mơ hồgiống như là hư ảo. 
Hắn trầm mặc nửa buổi, mới xoay người sang chỗ khác,ngồi ở trên ghế dựa, đưa tay tiếp nhận chén trà Tố Tú dâng, uống một hớp, nói:“Mấyngày gần đây, nàng nên cẩn thận.” 
Ta gật đầu. Không cần hắn nói, ta cũng phát hiện cóchỗ cổ quái, tuy tế lễ canh phòng sâm nghiêm, nhưng chung quy ta luôn cảm giáccó mấy kẻ khả nghi đã thâm nhập vào, chắc hẳn hắn muốn mau chóng giải quyết tấtcả những chuyện này, nên mới giăng một cái lưới thật lớn như 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuong-cung/2170330/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.