Không biết đã mê man bao lâu, ta nghe thấy cóngười nói bên tai: “Muội muội, sao còn chưa tỉnh? Phải tỉnhrồi chứ?”
Đó là giọng nói của mẫu thân, một cảm giác mừng rỡ xâmnhập vào đầu óc ta: ta thành công rồi sao?
Ta cố gắng mở to mắt, mơ hồ nhìn thấy một khuôn mặtcực kỳ vui mừng:“Muội muội, con tỉnh rồi? Rốt cuộc cũng tỉnh! Con ngủ cũng gần bảy ngày rồi.”
Ta nói: “Bảy ngày, chẳng phải là số ngày màchúng ta đã định trước sao?” Nhưng mới mởmiệng, lại phát hiện giọng mình khàn khàn, cổ họng như bị nhét đầy cát.
Mẫu thân vội vàng đỡ ta, “Muội muội, con nằmđi. Con vừa mới uống loại thuốc tổn hại đến sức khỏe như thế, phải chậm rãiđiều dưỡng mới được. Phần vết thương ở cổ chỉ là vết thương nhẹ, nương đã sớmkêu người băng bó cho con rồi.”
Hạ Hầu Thần tự cho là Lý đại nhân đã phái người tốtnhất ở bên cạnh ta, đối với vật phẩm đưa đến cho ta đã tiến hành kiểm soátkhông hề sơ hở, lại không nghĩ đến, một ít thuốc thang đặc thù vẫn pha lẫn ởtrong đồ ăn đưa vào. Hôm nay đưa một cái bánh đường bỏ thêm bạch kỳ(1),ngày mai đưa một bình canh hầm bổ dương,có lúc đưa y phục đã dùng hương xông qua… Ta liền dùng kịp thời kịp lúc, khiếnnhững loại thuốc này dần dần có tác dụng trên người ta, cho đến sau cùng là haicái bánh mè và mấy món ăn sáng. Mặt ngoài bánh mè phủ hạt vừng, nhưng bánh đưacho ta bên trên lại phủ hạt mạn đà la(2)sinh sản ở Tây Vực. Túc nương ngày càng lơilỏng trong việc phòng bị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuong-cung/126101/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.