Ta thực sự khó xử. Ta là phi tử của hắn, đương nhiênviệc gì cũng phải ưu tiên hắn, quan tâm hắn càng là lẽ đương nhiên, ngoại trừđiểm này, ta thật sự không biết nên làm thế nào. Từ trên mặt đất đứng lên rồi,nhưng Hạ Hầu Thần chưa mở miệng, thì ta cũng không dám ngồi xuống, chỉ ngơ ngácđứng ở trước mặt hắn, nhìn hắn nghiêm mặt một ngụm tiếp một ngụm ăn điểm tâm. 
Đồ ăn có ngon cách mấy bị hắn ăn như thế chỉ sợ vàomiệng cũng chẳng còn mùi vị gì. 
Bếp lò vẫn cháy lách tách như cũ, trong phòng ấm ápnhư mùa xuân. Lan Nhược hiên vốn là nơi nuôi trồng hoa lan, đương nhiên khôngcó lò sưởi, Khổng Văn Trân tay chân nhanh nhẹn, mùa đông vừa mới tới, đã theokiểu dáng của Chiêu Thuần cung chế tạo một ít lò sưởi nhỏ mang đến cho ta, hơiấm từ lò sưới truyền xuống mặt đất, lại không ngửi thấy chút mùi than nào. Gianphòng vốn đã ấm đến mức hoa xuân cũng có thể nở rộ, nhưng không khí lúc này,lại làm cho ta cảm thấy lành lạnh. 
Người trong hoàng thất từ nhỏ đã được huấn luyện lễnghi, ta vốn không nghe được tiếng nhai của hắn, nhưng lúc này, không hiểu tạisao lỗ tai ta lại thính như thế, tiếng hắn nhai nuốt lại chói tai như thế. 
Từ nhỏ đến lớn, không biết ta đã lấy lòng biết baonhiêu người, nhưng ngày hôm nay đối diện với hắn, lại thật sự không biết phảilấy lòng ra sao, trái không đúng, phải cũng không đúng, trong ngoài bất nhất.Con người này ta chẳng những không thể không lấy lòng, còn phải lấy lòng thậttốt để hắn vui vẻ 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuong-cung/126093/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.