Chương trước
Chương sau
Nhóm cung nhân đi vào hầu hạ, khó khăn lắm mới đưa hắnra khỏi Lan Nhược hiên, ta lập tức ngã ngồi xuống ghế dựa. Cả đêm không nghỉngơi, giờ phút này cơn buồn ngủ kéo tới, ta lại không thể ngủ được. Trằn trọctrên giường hơn nửa canh giờ, liền nghe Tố Khiết tới báo, nói là hoàng thượngđã ban thưởng. Kể từ đó, ta càng không thể ngủ được. Đứng dậy xem nho tím dùnggiỏ ướp lạnh kia, ta cảm giác mình đang từng bước đi lên con đường của Sư ViệnViện.
Nghe nói sau khi Sư Viện Viện sinh non, cả ngàyoán trời rủa đất, quấn quít lấy hoàng thượng đòi triệt để thanh tra cả hậucung, khiến cho hoàng thượng chẳng muốn gặp nàng nữa. Hoàng thượng không cònsay mê nàng, có hoàng hậu làm chủ hậu cung, nhóm cung nhân bắt đầu hầu hạ qualoa, cắt xén ngân lượng cũng là chuyện đương nhiên. Phi vị của nàng tuy cao,nhưng dù như vậy, trong hậu cung nàng cũng từ từ yếu thế. Không có quyền thế trongtay, dù phi vị cao đến mấy cũng có tác dụng gì?
Tình hình của nàng ta chỉ chứng minh được một chuyện,đó chính là bất luận Hạ Hầu Thần yêu chiều như thế nào, thời gian duy trì cònkém hơn chiếc ghế nằm tử đàn kia. Nếu như ta rơi vào kết cục như nàng, chỉ sợkết cục sẽ càng thê thảm. Nàng còn có nhà mẹ đẻ làm hậu thuẫn, hoàng hậu tạmthời không thể làm gì nàng, mà ta thì một thân một mình phiêu linh, chỉ sợ ngaycả mặt mẫu thân cũng không thấy.
Nhưng ta nên làm thế nào để Hạ Hầu Thần thông cảm đây?
Ta nghĩ, Hạ Hầu Thần không thích ta thân cận với hoànghậu, là vì sợ chuyện ta làm liên luỵ đến nàng chăng? Hay là bởi vì ta lấy thânphận cung tỳ vào cung, còn muốn trèo cao?
Ta càng nghĩ càng cảm thấy con đường này là một ngõcụt, có đi thế nào cũng không thoát. Bởi vì Hạ Hầu Thần dặn dò nội thị giám đêmnay sẽ tiếp tục ngủ lại chỗ này, trong cung liền không có ai dám đến gõ cửaquấy rầy, mà ta mặc dù một đêm không ngủ, nhưng càng nghĩ, càng ngủ không được,chờ đến khi đèn hoa được thắp lên, mới biết trời đã tối.
Tố Khiết thấy hoàng thượng ngủ lại Lan Nhược hiên haingày liên tục —— đây chính là chuyện chưa bao giờ có—— liền vui mừng rạo rựcgiúp ta trang điểm thay trang phục, thấy hốc mắt ta có quầng thâm, liền dùngkem che khuyết điểm giúp ta che lấp.
Khác với lúc mới vào trong cung, ánh mắt của nàng đãkhông còn ngây thơ. Khi Hạ Hầu Thần đến chỗ ta, trang phục của nàng liền hơiđổi khác, hoặc cắm thêm một cây trâm ngọc, hoặc gương mặt được trang điểm tỉmỉ. Xem ra trong cung là nơi rèn luyện con người tốt nhất, bất kỳ ai vào đây,liền giống như rơi vào một cái chảo nhuộm cực lớn, không bị nhuộm một thân dơbẩn mà muốn đi ra, làm sao có thể?
Nếu nàng có thể hấp dẫn được nửa phần ánh mắt của HạHầu Thần, ta cũng vui mừng lây. Chỉ tiếc với tư sắc như Ninh Tích Văn, cũng chỉđược Hạ Hầu Thần túm tay áo, bộ dạng Tố Khiết như con nhóc chưa trưởng thành,làm sao có thể hấp dẫn hắn. Nghĩ tới thất bại lần trước, rốt cuộc ta cũng khôngcó hứng thú làm chuyện như vậy nữa. Tâm tư Hạ Hầu Thần khó dò, có thể chỉ cóchút cảm tình với hoàng hậu đã giúp hắn lập quốc, về phần những người khác, vẫnlà quên đi.
Loại chuyện ăn trộm gà không được còn bị mất nắm gạota cũng không muốn làm nữa.
Tuy rằng một đêm không ngủ, nhưng nhờ kinh nghiệm khilàm việc tại cục Thượng Cung, ta cũng không lộ ra vẻ mệt mỏi. Canh hai, Hạ HầuThần đúng giờ đi tới Lan Nhược hiên. Xem ra tâm tình hắn cũng không tệ, thấy taăn mặc chỉnh tề, cũng không chanh chua kén cá chọn canh, chỉ kêu người chuẩn bịmấy thứ điểm tâm, một ít rượu ngọt, nói là ánh trăng đêm nay rất đẹp, tuy thờitiết rét lạnh không thể ngắm trăng, nhưng ở trong chính sảnh ca múa đàn sáo,uống rượu ngắm trăng bên cửa sổ cũng rất thú vị.
Ta tất nhiên là duy trì nụ cười tươi tắn nhất, dáng vẻđẹp nhất, không để hắn tìm ra chút sai lầm nào, liên tục tán thưởng.
Tình hình của ta lúc này, vô cùng tương tự với Sư ViệnViện. Lúc Sư Viện Viện đắc ý, chẳng phải cũng hàng đêm sênh ca đấy sao? Nhưngta lại không có tâm tình của Sư Viện Viện. Vua của một nước lại ném các phi tầnkhác trong cung không thèm ngó tới, chỉ thiên vị một mình mình, cái gọi làba nghìn sủng ái tập trung trên một thân, đó là vinh quang vô thượng biết baonhiêu, chính là ta không có sự ngây thơ của Sư Viện Viện, hắn đã nói mục đíchtới nơi này cho ta biết, như vậy hắn đối xử với ta càng tốt, ta càng cảm thấyngay cả nụ cười mỉm kia cũng là giả dối.
Nhưng ta có thể làm thế nào đây? Hắn là vua của mộtnước, hắn đã muốn chơi trò chơi này, sẵn lòng đưa ngươi lên đến tận trời, lạiném xuống đất, thì ta cũng chỉ có thể chơi đùa cùng hắn mà thôi. Chẳng nhữngchơi cùng hắn, hơn nữa còn phải làm đủ các loại biểu tình. Ta thậm chínghĩ, hắn đến chỗ ta tối đa chỉ ba ngày, sau ba ngày, hắn sẽ làm thế nào? Hắnsẽ lạnh lùng nói với ta, Ninh chiêu hoa, bây giờ ngươi sẽ làm sao để cứu vãnlòng tin của hoàng hậu đây?
Đến lúc đó ta phải làm gì? Hẳn là biểu tình như cha mẹchết, hay là tuyệt vọng mà không dám tin? Ta vừa duy trì nụ cười đẹp nhất, vừayên lặng suy tư.
Bất quá mặc kệ về sau ta làm như thế nào, hiện tại taphải hầu hạ vị thần tôn quý này thật tốt, thỏa mãn tất cả nguyện vọng củahắn, mới có thể tiến hành bước tiếp theo.
Đêm nay tiếng đàn sáo chắc hẳn đã truyền đi thật xa,truyền thẳng đến bốn phương tám hướng trong cung, khiến những kẻ tịch mịchtrong cung phải động tâm.
Mà tinh lực của hắn không biết vì sao lại tốt như thế,đêm trước gây ép buộc cả đêm còn chưa đủ, đêm nay lại là một đêm lăn qua lănlại. Ta mỏi mệt đến cực điểm, rốt cuộc chẳng quan tâm thân thể đau đớn nữa, khókhắn lắm mới chờ hắn dày vò xong, liền ngủ mê mệt.
Chờ đến lúc ta tỉnh dậy, trời vẫn tối đen, trong phòngđốt nến. Tố Khiết từ ngoài cửa đi vào, nói: “Nương nương, ngài đãtỉnh rồi, để nô tì hầu hạ ngài trang điểm thay y phục nhanh một chút, hoàngthượng sắp tới.”
Ta nghe xong, giật mình không hiểu, hỏi: “Cái gì, hoàng thượngcòn chưa thượng triều sao?”
Tố Khiết che miệng cười nói: “Nương nương, ngài đãngủ cả ngày. Sáng sớm lúc hoàng thượng đi, ngài còn chưa tỉnh. Hiện nay đã lạiđến buổi tối.”
Lúc này ta mới thấy ra bụng đói kêu vang, thầm nghĩchuyện này cũng tốt, chưa gì đã đến ngày thứ ba, với tính tình của Hạ Hầu Thần,lần này chắc hẳn cũng là lần cuối cùng.
Vừa nghĩ tới chuyện này, trong lòng ta liền phấn chấnlại. Rửa mặt chải đầu xong, kêu Tố Khiết bưng chút điểm tâm tới ăn, Tố Khiếtlại chỉ chỉ nhà ăn, nói rằng cơm canh Tư thiện phòng đưa tới đang bày ở trênbàn, vẫn còn nóng.
Hai ngày liên tiếp chưa ăn cơm, ta thật sự rất đói.Khó khăn lắm mới lấp đầy bụng, lại rửa mặt chải đầu một lần nữa, vừa mới thayđổi một bộ y phục tươi sáng, liền nghe Khang Đại Vi ở ngoài cửa kêu: “Hoàng thượng giálâm.”
Sau khi quỳ xuống nghênh giá, ta ngẩng đầu nhìn, tâmtình Hạ Hầu Thần lại không tệ. Tâm tình ta cũng tốt lên theo, liền hỏi hắn cóphải ngày hôm nay lại nghe ca múa hay không.
Hắn liền nói: “Ái phi nghe ca múa hai ngày rồi, cònchưa thấy chán sao? Hoa mai trong ngự hoa viên đang nở rộ, trẫm đã sớm kêungười dọn đường, ngày hôm nay trẫm sẽ cùng nàng đi ngắm hoa.”
Lúc hắn kêu ta là “Ái phi” giọng nói thuần hậu dịudàng, khóe mắt mang theo ý cười nhợt nhạt, ngẫu nhiên nhìn qua hướng khác, sắcmặt mấy cung nữ hầu hạ trong phòng liền ửng đỏ, cứ như là hắn đang kêu cácnàng. Ta lại không có tâm tình hào hứng như vậy, ngẫm lại mình vừa mới ngủ cảmột ngày, giờ lại đi ngự hoa viên một chuyến, bị hắn dày vò một phen, chỉ sợđêm nay không thể ngủ ngon. Nếu như ngày mai hắn không tới, ta sẽ đến chỗ hoànghậu thám thính thực hư một chút, xem rốt cuộc nàng suy nghĩ gì về việc Hạ HầuThần ngủ lại đây liên tiếp mấy ngày. Nếu như có thể cứu vãn, ta phải nói nhưthế nào để nàng buông khúc mắc xuống; nếu như thật sự không thể cứu vãn, tacũng cần sớm chuẩn bị.
Ta tất nhiên là mang nụ cười tươi rói ngồi trên loankiệu. Ngồi xuống, ta mới biết hắn mưu tính gì. Loan kiệu do tám người nâng,không vách không đỉnh, Khang Đại Vi mang theo mấy tên thái giám cầm đèn lồng đitheo, một đường đi đến ngự hoa viên. Lúc xế chiều mới thắp đèn này, chính làthời điểm cung nhân mới ăn cơm chiều xong, là thời gian nghỉ ngơi rảnh rỗi nhàmchán, đoạn đường này đi tới, đúng lúc biểu diễn cho bọn họ xem, để bọn họ cóthể rảnh rỗi xem xét, rảnh rỗi bàn tán một chút.
Ta và Hạ Hầu Thần ngồi trên loan kiệu, tay trái bị hắnnắm chặt, thỉnh thoảng hắn còn kề bên tai ta thân mật cười nhẹ: nơi này nàng cóquen thuộc không? Chỗ này là nơi trẫm thường chơi đùa trước đây… Nói mấy lờikhông mặn không nhạt. Ta nghĩ, phái đoàn này so với cảm giác hoàng đế đi tuầncuối năm để dân chúng chiêm ngưỡng phong thái cũng không kém bao nhiêu. LanNhược hiên cách xa ngự hoa viên, chúng ta một đường đi tới, gần như đi hết hơnphân nửa hoàng cung. Hắn là đang tuyên cáo với tất cả phi tần, Ninh Vũ Nhu tagiờ khắc này rốt cuộc đã khổ tận cam lai*, ba nghìn sủng ái tập trung trên mộtthân!
(**Khổ tận cam lai: Đau khổ đã qua, hạnh phúc sắp đến)
Trong miệng ta đắng nghét, trong lòng cũng vô cùng đaukhổ, nhưng vẫn phải bày ra gương mặt hơi mỉm cười như cũ, không thểnghênh ngang đắc ý khiến người khác vừa gặp đã hận không thể tiến lên giẫm mộtcước, sắc mặt cũng không thể quá đau khổ khiến Hạ Hầu Thần bên cạnh khó chịu.Sự đau khổ trong đó quả thực không có cách nào kể rõ với bất kỳ ai.
Ngày mai gặp hoàng hậu ra sao, tranh thủ lòng tin củanàng như thế nào? Dọc theo đường đi suy nghĩ của ta, chỉ có quanh quẩn vềchuyện này mà thôi.
Loan kiệu vừa mới tiến vào ngự hoa viên, xa xa liềnthấy một góc vườn mai đèn đuốc sáng trưng. Quả nhiên hắn đã sớm chuẩn bị, kêungười ở bên kia xếp mấy cái bàn. Chắc hẳn nhạc công cũng đã chuẩn bị đầy đủ,chỉ chờ chúng ta đến, liền đàn sáo tưng bừng lên.
Đường vào vườn mai hơi nhỏ không tiện ngồi kiệu,ta và Hạ Hầu Thần xuống kiệu đi bộ, đoàn người ủng hộ rầm rộ đi vào vườn mai. Ởtrong cung nhiều năm, không có chỗ nào ta không quen thuộc, nơi này ta đươngnhiên cũng quen thuộc đến cực điểm. Đi qua một cái núi giả nho nhỏ, đó là vườnhoa mai. Nhớ lúc ta mới vào cung, tuổi ta còn nhỏ liền bị sai đến ngự hoa viênbưng bồn nhổ cỏ, còn giúp thợ làm vườn cắt tỉa hoa mai trong vườn, ta từng vô ýcắt trúng phần không nên cắt, vừa lúc bị một vị sủng phi yêu thích hoa mai củalão hoàng đế nhìn thấy, liền kêu người dùng kim đâm vào ngón tay ta. Một nămkia, vào mùa đông tất cả ngón tay ta đều không thể sử dụng được. Hiện giờ, khi xảy ra cuộc chính biến tranh đoạt ngôi vị hoàng đế, vị sủng phiđó đã bị ban cho ba thước lụa trắng, mà cây hoa mai nàng thích mỗi năm mỗitháng vẫn đứng vững trong gió rét như cũ, quả nhiên là người không bằng vật.
Ta nhớ cây mai kia là cây hoa nở rộ nhất trong vườn,cũng có một chút mong đợi. Đi qua một ngọn núi giả, liền có thể nhìn thấy câymai đó.
Nhưng khi ta cùng Hạ Hầu Thần đi qua núi giả, lại sửngsốt. Chỉ thấy trên cành mai xù xì treo mấy chiếc đền lồng cung đình nhẹ nhàngđung đưa trong gió, mấy cung nữ lẳng lặng đứng hầu, bên bàn vuông (1) có một vị mỹ nhândung mạo tuyệt diễm đang ngồi, còn không phải là hoàng hậu.
Cách ăn mặc của nàng hoàn toàn không phải bộ dạng đoantrang lúc gặp đám phi tần chúng ta. Trời đông giá rét, trên người nàng mặc mộtchiếc áo khoác chồn bạc, nhưng khi nàng đứng lên, ta phát hiện quần áo trongcủa nàng lại rất là mỏng manh, phía dưới là váy dài lụa mỏng, trên người mặcmột cái yếm có thêu phượng ngậm minh châu, đẩy bộ ngực nàng lên cao,trên đầu chải búi tóc Đọa Mã Thung(2),cắm một cây trâm ngọcbích xanh biếc, trông rất dễ thương mà biếng nhác, dưới bóng đêm nồng đậm, tựanhư một đĩa điểm tâm ngon miệng.
Ta vừa thấy tình hình này, chỉ hận trên mặt đất khôngđột nhiên nứt ra một cái lỗ nẻ để ta chui vào. Lúc này, Hạ Hầu Thần lại bắt đầuphát bệnh thần kinh, một phát bắt được tay ta, kéo ta dựa sát vào người hắn,chậm rãi đi về phía trước.
Tuy hoàng hậu thay đổi quần áo, nhưng con người vẫnkhông đổi, nhìn thấy ta, hơi ngẩn ra liền lập tức khôi phục trạng thái bìnhthường, sau khi hành lễ với Hạ Hầu Thần, mới cười nói: “Ngày hôm nay đúng lúchoa mai nở rộ, muội muội đến thật khéo.” Lại kêu người bưngthêm một cái ghế tới đây, trải gấm lên.
Ta hành lễ với nàng, trong chớp mắt, đã nhìn thấytrong nụ cười tươi của nàng ẩn chứa sự chua xót. Đã muốn làm hoàng hậu, chắchẳn nàng sớm đã liệu đến cục diện này rồi? Cho nên ta cũng khôi phục trạng tháibình thường.
Xem ra Hạ Hầu Thần quyết tâm muốn ta và hoàng hậu giếthại lẫn nhau!
Nhưng ta làm sao có thể để hắn như nguyện?
Ta đứng lên, nói với hoàng hậu: “Hoàng hậu nương nương,thân thể thần thiếp luôn sợ lạnh, không thể ở trong gió rét được lâu, bằngkhông đầu gối lại đau đớn thấu xương, xin hoàng hậu nương nương ân chuẩn chothần thiếp cáo lui.”
Ta khẽ cau mày, bày ra bộ dạng yếu đuối, quả thật đãkhiến hoàng hậu chú ý. Nàng quan tâm mà nói: “Bản cung luôn biếtthể chất của muội muội, chỉ trách hoàng thượng không săn sóc, lạnh lẽo như thếlại mang muội muội ra đây. Hoàng thượng, ngài xem có phải không —— “
Ta thầm nghĩ, ngài đừng cái gì cũng để hoàng thượngquyết định, trực tiếp ý chỉ, Hạ Hầu Thần muốn giữ thể diện cho ngài, tuyệt đốisẽ không bác bỏ ý kiến của ngài đâu.
Đáng tiếc hoàng hậu từ nhỏ đã hiền lành, bất cứ lúcnào cũng không muốn làm trái ý hoàng thượng, quả nhiên chỉ nghe Hạ Hầu Thầnnói: “Nàngtưởng trẫm không biết chân Ninh chiêu hoa có bệnh sợ lạnh sao? Cho nên trẫm đặcbiệt sai người đặt bếp lò bốn phía. Hoàng hậu không cảm thấy ấm áp như mùa xuânà? Trang phục của Hoàng hậu ngày hôm nay dường như không giống những ngườikhác…”
Đưa mắt nhìn bốn phía quả nhiên đều có lò lửa, mỗi chỗcòn sắp xếp một tiểu thái giám coi chừng, giữ cho lửa trong bếp lò không tắt.Hèn gì hoàng hậu mặc như thế, vẫn không thấy lạnh. Đèn lồng màu tím treo trêncây tỏa ánh sáng chiếu lên gương mặt của hoàng hậu, ta luôn cảm thấy nụ cườitươi hiền lành của hoàng hậu hơi miễn cưỡng. Có lẽ hoàng hậu sớm đã biết Hạ HầuThần ra tay an bài một phen, vốn tưởng rằng là vì mình, không ngờ lại làvì ta.
Hắn ra chiêu này quả nhiên lợi hại. Theo sự quan sátcủa ta, tuy hoàng hậu nổi danh hiền lành đoan trang, kỳ thật chẳng hề hào phóngđối với sự sủng ái của hoàng thượng. Ta luôn luôn không được ân sủng, cho nênkhông có xung đột gì với nàng. Có vài lần ngẫu nhiên ta đi tới chỗ hoànghậu thỉnh an, vừa vặn gặp phi tử được ân sủng đến thỉnh an, tuy nàng vẫn banthưởng như cũ, nhưng khi phi tử kia quay người lại, ta chung quy vẫn có thểtrông thấy gương mặt nàng chợt lóe lên sự mất mát. Trong lòng ta không đồngtình với việc này —— nàng đã đạt được quyền thế cao nhất hậu cung, là thứ tanằm mơ cũng muốn mà lại không có được, nàng còn chưa thỏa mãn sao?
Kỳ vọng vào tình yêu mong manh của nam nhân này, chỉsợ đầu óc nàng bị nghẹt rồi!
Ta nói: “Hoàng thượng, hoàng hậu nương nương, lúcthần thiếp mới tới hoàng cung, bị phái đi làm việc trong ngự hoa viên, cũngtheo nhóm thợ làm vườn học cắt sửa hoa mai. Lúc đó tuổi thần thiếp còn nhỏ, khicắt cành luôn cắt sai, bị các sư phụ đánh mắng không biết bao nhiêu lần. Đi tớivườn hoa mai, hiện giờ ngón tay thần thiếp dường như còn đau lâm râm. Hoa maitừ cắt cành đến nuôi trồng, phải trải qua các kỹ thuật thiết tiếp, phách tiếp,thiệt tiếp,phúc tiếp, kháo tiếp***, đúng là ’Mười năm mới được một tấc’,cho thấy để vun trồng hoa mai thực không dễ. Giống như cành hoa mai trước mặtthần thiếp này, tư thái thanh nhã, đấu tuyết ngạo sương, đón gió đưa hương, làcực phẩm trong hoa mai, trải qua bàn tay của vô số thợ làm vườn trong ngự hoaviên dốc lòng vui xới. Hoa mai chịu rét, bản tính vốn là nở nhụy tỏa hương tronggió rét, hiện giờ hoàng thượng lại sai người treo đèn cung đình trên hoa mai,lại kêu người đặt chậu than vây quanh bốn phía, e rằng nhóm thợ trồng hoa maimà thấy, không biết sẽ đau lòng đến cỡ nào!”
(***Thiếttiếp, phách tiếp, thiệt tiết, phúc tiếp, kháo tiếp là các loại phương phápchiết cây từ xưa, có nhiều ứng dụng.)
Hạ Hầu Thần làm sao biết hoa mai còn có nhiều thứ cầnphải chú ý như vậy, liếc nhìn Khang Đại Vi một cái.
Khang Đại Vi bước tới bên cạnh Hạ Hầu Thần, thấp giọngbẩm báo: “Hoàngthượng, lúc lão nô sai người đi bố trí, quả thật có nghe không ít thợ làm vườntrong ngự hoa viên phê bình kín đáo. Chẳng qua là vì hoàng thượng yêu cầu,bọn họ cũng không dám phản đối quá kịch liệt.”
Ta âm thầm kinh ngạc, vì sao Khang Đại Vi lại nói giúpta? Ta và hắn cũng không có giao tình gì. Hắn là đại nội tổng quản của hoàngthượng, lúc ta nhậm chức thượng cung, hắn là tổng quản của thái tử, quyền thếcao hơn ta không biết bao nhiêu lần. Ta tất nhiên là không nịnh bợ nổihắn, cũng không định đi nịnh bợ, trước giờ không nói quá hai câu, cũng khôngcho hắn cái ưu đãi gì, tại sao hắn lại giúp ta?
Lời Khang Đại Vi nói, Hạ Hầu Thần luôn luôn lắng nghe.Hắn liền trầm ngâm nửa buổi, nói: “Ý ngươi là trẫm làm sai?”
Vừa nghe lời này, trên mặt đất quỳ một đống người,cũng bao gồm cả ta. Khang Đại Vi luôn mồm nói: “Lão nô đáng chết, lãonô đáng chết.”
Nhưng ta quỳ trên mặt đất nghe vào trong tai, lại thấyhai câu nói kia không có mấy phần thật lòng.
Hoàng hậu cười nói: “Muội muội nói đúng. Xem hoa mai coitrọng nhất là ý cảnh, hoa mai vốn là loại thực vật nở trong trời đông giá rét,hiện giờ lại dùng bếp lò hong, khó tránh mất đi sự thú vị. Nhưng hôm nay, yphục thần thiếp hơi mỏng manh, không bằng ngày khác mọi người chuẩn bị chu đáo,lại tới đây cùng xem? Dù sao này hoa mai vẫn mọc ở chỗ này, cũng không chạy điđâu.”
Hạ Hầu Thần liền cười cười đánh giá hoàng hậu mộtphen, trong ánh mắt mang theo sự tán thưởng, ” Thân trang phục nàycủa hoàng hậu, quả thật chỉ nên mặc khi ở bên cạnh trẫm. Bất quá nàng và Ninhchiêu hoa tình như tỷ muội, chắc hẳn nàng ta cũng sẽ không nhiều chuyện.”
Hoàng hậu liền mỉm cười liếc mắt nhìn ta một cái, nói:“Ninhmuội muội là khéo hiểu lòng người như thế, làm sao lại giống mấy bà tám nhiềuchuyện đi nói lung tung về cách ăn mặc của thần thiếp?”
Ta len lén thở dài nhẹ nhõm một hơi, xem ra hoàng hậuđã hiểu nỗi khổ tâm của ta, biết ta không muốn tranh thủ tình cảm với nàng,không có dã tâm độc chiếm Hạ Hầu Thần.
Hạ Hầu Thần quay đầu về hướng ta, con ngươi đen sángnhư ngôi sao giữa trời đêm, nụ cười nhẹ nơi khóe miệng vẫn chưa tan, “Ái phi nói có lý, đãmuốn thưởng mai, mà bệnh ở chân ái phi lại chưa khỏi, niềm vui này ái phi khôngthể thưởng thức. Ta đã đáp ứng đi cùng ái phi, thôi thì dùng cái khác tới bồithường đi.”
Hắn liên tiếp kêu “Ái phi” mấy tiếng khiến cảm giáclạnh lẽo trên người ta càng tăng mạnh, chứng phong thấp trên đùi tựa hồ muốnphát tác, đau lâm râm.
Không cần nhìn sắc mặt của hoàng hậu, ta cũng biết nụcười của nàng vô cùng miễn cưỡng.
Ta đành cúi đầu lĩnh chỉ, “Hoàng thượng, thầnthiếp nào dám kêu hoàng thượng bồi thường. Hoàng thượng ngày đi vạn dặm, lotrăm ngàn việc, sao nhớ được mấy việc nhỏ này.”
Đã nhiều ngày, tâm tình của Hạ Hầu Thần rất tốt, lầnnày ta phá hỏng hứng thú đi chơi của hắn, cũng không thấy tâm tình hắn xấu đi.Hắn vui mừng quay đầu nói với hoàng hậu: “Trời càng lúc càng tối, hoàng hậu vẫnnên sớm hồi cung nghỉ ngơi đi.”
Trong giọng nói của hoàng hậu mang theo mấy phần kỳvọng, “Vậyhoàng thượng ngài…”
Trong lòng ta gấp vô cùng, thầm nghĩ sao ngài khôngtrực tiếp mời hoàng thượng qua uống chén trà, ăn chút điểm tâm, trình độ giảtạo của Hạ Hầu Thần không thua gì ta, vì duy trì triều cục hoà thuận,chắc chắn hắn sẽ đáp ứng, vì sao ngài nói chuyện luôn chỉ nói một nửa vậy?
Hạ Hầu Thần nói: “Trẫm còn một ít tấuchương chưa xem, muốn đi Triều Dương điện xem hết. Hoàng hậu xưa nay ngủ khôngsâu, nếu như đi Chiêu Thuần cung sợ sẽ quấy rầy hoàng hậu, Ninh ái phi chỉ cầndính gối liền ngủ, ngày hôm nay cứ ngủ tại Lan Nhược hiên đi.”
Ta chửi thầm trong bụng, nàng ngủ không sâu, ta càngkhông thể ngủ. Ngài moi đâu ra chuyện ta dính gối là ngủ ngay? Gương mặt lạicòn phải giương lên một cái biểu tình mang ơn, vừa có chút áy náy, vừa hơi losợ nghi hoặc mà bao hàm tình cảm chồng chất cùng một chỗ, ta chỉ cảm thấy hômnay thật là vất vả.
Hạ Hầu Thần rất là săn sóc hoàng hậu, tiến lên giúphoàng hậu buộc thật chặt áo khoác bằng lông chồn bạc của nàng, thấp giọng phânphó cung nhân cẩn thận chiếu cố, lại sai người chuẩn bị kiệu nhỏ hai ngườinâng, dìu hoàng hậu lên kiệu, đi xa, lúc này mới khởi hành rời khỏi ngự hoaviên.
Ta chỉ biết tất cả nỗ lực của ta hôm nay lại uổng phí.Khó khăn lắm mới được hoàng hậu thông cảm, bị Hạ Hầu Thần quấy nhiễu như vậy,nếu nói trong lòng hoàng hậu không nảy sinh khúc mắc, ta cũng không tin nổi.
Càng quá đáng là, Hạ Hầu Thần nói sẽ đi Triều Dươngđiện phê duyệt tấu chương, thực tế không đi, lại trực tiếp tới Lan Nhược hiên.Chuyện này ngày mai sẽ thông qua nhiều con đường truyền vào trong tai hoànghậu, quan hệ của ta với nàng xem như hoàn toàn tan biến.
Không ngờ ta tỉ mỉ bày bố, tiêu phí vô số tâm huyết,đem hết toàn lực duy trì một mối quan hệ, lại bị Hạ Hầu Thần nhẹ nhàng châmngòi, tình thế liền chuyển biến, rốt cuộc không thể xoay chuyển gì nữa. Hắn quảthật đã thực hiện lời hắn nói, thứ ta muốn, chỉ cần hắn không cho ta, ta vĩnhviễn cũng không có được.
Trong bụng ta cực kỳ căm hận, gương mặt lại không thểhiện ra chút căm phẫn nào, ngược lại hầu hạ càng thêm chu đáo, gương mặt tươicười càng thêm quyến rũ.
Hắn kêu người chuẩn bị mấy món điểm tâm ở Lan Nhượchiên, muốn Tư thiện phòng đặc biệt chế tạo rượu mật, cùng ta uống rượu, lại bảocung nhân lui xuống, kêu ta tự mình hầu hạ. Cho dù trong lòng ta có bất mãnchừng nào, vẫn phải hầu hạ hắn thật đâu vào đấy, tự mình rót cho hắn thêm mộtchén rượu, sau khi dùng đũa bạc thử đồ ăn, liền gắp điểm tâm thượng hạng bỏ vàođĩa của hắn.
Trên bàn có điểm tâm bốn màu, mọi thứ đều do Tư thiệnphòng tỉ mỉ bào chế, nhìn đã đẹp, ăn trong miệng, quả thực hòa tan cả đầu lưỡi.Hắn bỗng nhiên thèm ăn, mỗi loại đều ăn một ít, tán thưởng: “Ái phi không hổ trướckia từng làm thượng cung, mỗi loại đồ đạc trong cung đều đã nghiên cứu rất cẩnthận, ngay cả những món điểm tâm trong phòng nàng, cũng ăn ngon hơn những nơikhác.”
Ta cười nói: “Điểm tâm ở chỗ thần thiếp, kỳ thật cũnggiống những nơi khác, chẳng qua tâm tình hoàng thượng thoải mái, vì vậy mà cảmthấy nó không giống những chỗ khác.”
Hắn cười ha ha, ”Khôngsai, sao trẫm lại quên, ái phi chẳng những có một đôi tay khéo,còn có một cái miệng rất ngọt.”
Ta vội nói: “Tất cả những gì thần thiếp làm, đều làvì hoàng thượng. Thần thiếp có, cũng đều vì hoàng thượng mà có, thần thiếpkhông dám nhận sự khích lệ của hoàng thượng …”
Ta đang tỏ vẻ thần phục hắn, muốn biết rốt cuộc hắncần gì ở ta. Ta chỉ mong hắn để ta có một nơi nương thân nho nhỏ trong hậucung, đừng đối xử với ta như thế, đừng đuổi tận giết tuyệt ta là được.
Ta ngừng thở quan sát biểu tình của hắn, hi vọng thấyđược sự thông cảm và đồng ý trên mặt hắn, nhưng cái ta nhìn thấy, lại là gươngmặt lạnh lùng hờ hững như cũ. Hắn chậm rãi dùng đũa bạc gắp điểm tâm cho vàomiệng, cẩn thận nhai, chậm rãi nhấm nháp, thật lâu sau mới nói: “Nói hay lắm. Ái philàm tất cả đều vì trẫm,nhưng trái tim của ái phi, trẫm lại không có được, trẫmmuốn cái thể xác này để làm gì?”
Ta nghe xong, trong lòng liền nhảy dựng, vội vàng rờikhỏi ghế quỳ xuống, giải thích:“Hoàng thượng, trái tim thần thiếp mộtlòng hướng về hoàng thượng, nếu hoàng thượng không tin, thần thiếp có thể thềđộc…”
Hạ Hầu Thần bốp một tiếng đập đũa bạc lên trên bàn,lạnh lùng mà nói: “Nàngnghĩ trẫm mù, để nàng tùy tiện lừa gạt sao? Nàng diễn kịch ở trước mặt trẫm,tưởng trẫm không phát hiện ra à?”
Ta cuống quít dập đầu, “Hoàng thượng, thầnthiếp oan uổng, thần thiếp không dám diễn kịch trước mặt hoàng thượng!”
Hạ Hầu Thần không thèm nhìn ta, coi ta như người vôhình, lại cầm lấy đũa trên bàn gắp một miếng điểm tâm cho vào miệng, nhai xongrồi mới nói: “Áiphi, trẫm thích nàng, nàng hãy ngoan ngoãn tiếp nhận sự thương yêu của trẫm,đừng làm ra nhiều trò bịp bợm như vậy. Đứng lên đi, đừng quỳ trên mặt đất. Trênmặt đất rất lạnh, đầu gối nàng sẽ chịu không nổi.”
Nghe lời hắn nói, cả người ta không khỏi run run mộtcái. Lời nói dịu dàng nhẹ nhàng của hắn, lại bao hàm chân tướng lạnh lùng vôtình nhất. Ta bỗng nhiên hiểu ra, từ lúc bắt đầu hợp tác với thái hậu, ta đãxem thường vị hoàng thượng trước mặt này. Ta chọn sai đối tượng để trung thành,cuối cùng đã đẩy bản thân hãm sâu vào vũng bùn, khó khăn lắm mới giãy giụa bắtđược một cành cây trôi trong vũng bùn, ngón tay hắn lại điểm một cái, cànhcây cứu mạng liền biến thành vũ khí sắc bén giết chết ta.
Nếu như ngay bắt đầu, ta chọn đúng đối tượng, lựa chọnHạ Hầu Thần thoạt nhìn có vẻ yếu thế lúc ấy, như vậy tất cả mọi chuyện đều thayđổi. Nhưng mà, ta làm sao có thể chọn hắn? Hắn khiến gia tộc ta suy tàn, phụthân đầu thân hai nơi, ta làm sao có thể chọn hắn đây? Đôi khi, ta chẳng hề làngười lạnh lùng vô tình, có thể phân tích bằng lý trí, tỉnh táo đánh giá nênchọn hay nên bỏ, dù mọi chuyện phát triển đến tình trạng như thế, ta lại khôngthể bao dung buông tha chuyện trước kia. Ta đã bị hắn bức đến không còn đườnglui, nếu như không thực lòng phụ thuộc vào hắn, trong cung ta sẽ không còn nơitrú chân nữa.
Nhưng hắn muốn chân tình của ta, ta biết lấy đâu ra chântình cho hắn đây?
Người trong cung, bất luận hợp tác với thái hậu cũngtốt, ôm lấy cành cây trôi hoàng hậu này cũng được, cái gọi là trái tim, là thựclòng, đều do ta diễn xuất mà ra. Ở trong cung lâu ngày, ta đã quen diễn xuất,chìm sâu vào nội dung vở kịch mà không thể tự thoát ra được, ngay cả chính ta,cũng không thể khẳng định rốt cuộc ta có chân tình hay không.
Ta chậm rãi từ trên mặt đất đứng lên, đầu gối quả thậtlại đau lâm râm. Ta không biết phải trả lời hắn như thế nào, nhưng chỉ cần hắncó yêu cầu, chung quy có một ngày, ta sẽ dần dần thăm dò rõ ràng hắn muốn gì.Ta không tin, lấy kinh nghiệm nhiều năm của ta tại cục Thượng Cung, còn có thểnhìn không thấu suy nghĩ của một người.
Cho nên, khi thấy Hạ Hầu Thần cầm đũa bạc muốn thử mộtmón khác trong khay, ta liền vội vàng nói: “Hoàng thượng, món này thần thiếp cònchưa ăn thử, xin người để thần thiếp thử qua đã.”
Nói xong, ta cẩn thận quan sát sắc mặt hắn, nhưng sắcmặt hắn lại như tấm ván gỗ, nói: “Nào có nhiều quy củ như vậy!” Nóixong vươn đũa vào trong khay.
Xem ra ta lại làm sai rồi.
(1)Bàn vuông:↑
(2) Đọa mã thung kế (Búi tóc ngã ngựa):↑
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.