(Tựađề là câu thơ nằm trong bài Bần gia nữ của Bạch Cư Dị_ý chỉ sự giàu sang phúquý)
Ngày hôm sau, tự nhiên có người của cục Thượng Cungđưa tới vài thứ đồ đạc của phi tử được ân sủng. Lần này Khổng Văn Trân khôngdám có nửa điểm sơ xuất, đồ dùng không bị bớt xén, cũng không có thứ nào làhàng nhái.
Ngày lại qua ngày, chớp mắt, đã qua hai tháng. Từ mộtlần đó, Hạ Hầu Thần cũng không gọi ta tới thị tẩm nữa. Ta âm thầm vui mừng,bằng một lần được ân sủng, ta đã có thể tự do tự tại, không cần lo lắng về sựan nguy của tánh mạng trong vòng ba bốn tháng, về phần sau khi thời gian nàytrôi qua, ta nghĩ, cuối cùng ta sẽ tìm ra biện pháp.
Tuy Tố Hoàn không một lòng một dạ với ta ,nhưng vẫnnghe ngóng không ít tin tức từ các nơi hẻo lánh trong cung báo cáo cho ta.Hoàng thượng vừa đại hôn, người hắn lấy là Thời Phượng Cần nữ nhi củađương triều nhất phẩm Đại tướng quân Thời Văn Long. Ta rốt cuộc đã rõ vìsao thái hậu lại thất bại. Gia tộc Thượng quan trên triều đình vốn mạnhhơn Thời gia rất nhiều, nhưng Thời gia lại nắm giữ binh quyền, khiến gia tộcThượng Quan không thể coi thường. Thời gia vốn là phái trung lập, đã không giúpthái tử, cũng không giúp Nhị hoàng tử, hiện tại xem ra, cục diện này đã bị HạHầu Thần đánh vỡ. Hắn lấy vị trí hoàng hậu ra dụ, nhận được sự trợ giúp củaThời gia, cho nên Thượng Quan thái hậu đành phải lui ra sau màn.
Ta không oán bản thân không nhìn rõ thời thế, chỉtrách vận
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuong-cung/126075/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.