(Tên chương được trích trong bài thơ “Trường Hận Ca”của Bạch Cư Dị.)
Đêm dài yên tĩnh, ta ngủ không yên, thính lực lại càngnhạy, nghe thấy có tiếng thái giám từ tiền viện truyền vào. Đang cân nhắc khôngbiết có chuyện gì, lại nghe Tố Hoàn ở ngoài cửa vui vẻ nói: “Nương nương, nươngnương, hoàng thượng truyền ngài đến thị tẩm.”
Ta đổ một thân mồ hôi lạnh. Sao hắn lại làm thế? Saocó thể như thế? Ta đã tính toán rất nhiều loại tình huống, chỉ tính sót mỗichuyện này. Ta đã thành nữ nhân của hoàng thượng, hắn tự nhiên có tư cách làmnhư thế.
Vừa nghĩ tới việc giống những phi tần khác cùng hắnthân cận da thịt, ta liền nhịn không được cả người phát run. Âm mưu quỷ kếkhác, ta hoàn toàn không e ngại, nhưng chỉ có việc này, lại ta cảm thấy sợ hãi.Đối ta mà nói, hắn chỉ là một người lạ, một người khiến toàn gia ta phải ràyđây mai đó. Nhưng giờ phút này, gương mặt ta vẫn hiện vẻ thẹn thùng khẽ mỉmcười, biểu đạt đúng mức sự vui sướng của ta.
“Nương nương, nhanh lên, hoàng thượng vẫn đang chờđấy!” Ngoài cửa sổ, vang lên tiếng nhắc nhở cứngnhắc của vị công công kia, mơ hồ mang theo một chút không kiên nhẫn. Tanhớ rõ người này, hắn là đại nội tổng quản Khang Đại Vi bên cạnh hoàng thượng.Ta đúng là may mắn, có thể để hắn tự mình tới tiếp đón ta?
Tố Hoàn sớm đã không còn sự lãnh đạm và lạnh lùng lúctrước, vui vẻ rạo rực vào phòng, liên tục nói: “Nương nương, may làcục Thượng Cung vừa mang thường phục mới tới đây, bằng không nương nương khôngbiết phải mặc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuong-cung/126074/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.