Xuân Hoa không cần bộc bạch bản thân.
Nàng ta chỉ muốn hỏi công chúa vì sao lại đối xử với mình tàn nhẫn như thế, kết quả lại thất hồn lạc phách trở về trong tẩm cung của mình. Cả buổi chiều nàng ta ngồi trong đó ngẩn người, cũng không quan tâm tới Đại hoàng tử khóc ầm ĩ, không để ý tới ánh mắt dò xét của đám cung nhân, cũng không muốn biết đám thái giám thi thoảng lại thò đầu vào trong ngó dáo dác kia là do ai phái tới giám thị mình.
Cuối cùng nàng ta cũng cự tuyệt Mộ Vãn Diêu.
Một khi đã làm hậu phi thì phu quân là hoàng đế tối cao vô thượng, con trai là chỗ vướng bận cũng là nơi duy nhất để nàng ta ký thác. Nàng ta không thích những thứ này, nhưng đồng thời cũng không ghét chúng. Có lẽ nàng ta đã quen thuộc nên không muốn rời khỏi đây.
Sau khi Mộ Vãn Diêu nghe thấy nàng ta cự tuyệt thì chỉ lạnh lùng cười một tiếng. Nụ cười của công chúa thực lãnh đạm, ánh mắt lại có chút đau thương. Mộ Vãn Diêu cũng không phải buồn chuyện thị nữ ngày xưa của mình từ bỏ đề nghị mà đa phần là vì chủ tớ hai người từ nay về sau hẳn là đường ai nấy đi, mỗi người một ngả. Bản thân Xuân Hoa cũng biết việc này.
Lòng Xuân Hoa như bị kim châm, cực kỳ đau đớn.
Lưu Văn Cát xem thường nàng, công chúa cũng nói nàng trở nên dung tục không thú vị… Có phải nàng ta đã thật sự trở thành một người thất bại, người yêu và bạn bè đều không giữ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuong-cong-chua/1731180/chuong-155.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.