Lưu Văn Cát chuẩn bị cả hai đầu, một là cho người ngăn lại việc đưa thuốc, hai là phái người tìm Đan Dương công chúa.
Lúc này một lão đạo đang ở trong cung tự mình nấu chén thuốc mà hoàng đế cần, sau đó cẩn thận bưng tới. Ông ta chính là thần y từ hải ngoại mà Lưu Văn Cát tìm về, nghe nói thông hiểu thần thuật, còn biết xem bệnh.
Bất kể là thật hay giả, dù sao những ngự y khác đều không có kế sách gì với bệnh tình của hoàng đế, chỉ có lão đạo này nói mình có thể giúp hoàng đế điều dưỡng thân thể. Sống chết trước mắt không cần hỏi cũng biết hoàng đế tin tưởng ai.
Lão đạo đang định đi vào điện thì bị một thái giám ngăn lại, túm tới dưới hành lang kín đáo. Thái giám kia hì hì nói chuyện phiếm với lão đạo hai câu sau đó truyền lời của Lưu Văn Cát: “. . . . . . Lưu công công muốn ngài trộm tráo vài vị thuốc, để bát thuốc này không thật sự khiến người ta tuyệt tự.”
Lão đạo khó xử nói: “. . . . . . Đây chính là tội khi quân.”
Thái giám tới truyền lời cũng không miễn cưỡng ông ta mà chỉ nói: “Lão thần tiên là người bên ngoài, cùng những kẻ bẩn thỉu như chúng ta không giống nhau nên đương nhiên không hiểu. Sau này bệ hạ sẽ tin lời ai hơn, ngài tự mình nghĩ nhiều một chút đi.”
Lão đạo bị uy hiếp thì nơm nớp lo sợ. Trong một ngày tháng mười mù sương ông ta bưng chén thuốc mình mới nấu đứng ở cửa đổ một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuong-cong-chua/1731165/chuong-140.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.