Hiện Lưu Văn Cát là thái giám đắc lực trong cung, lại là võ tướng thống lĩnh bắc nha. Hắn mang theo thế lực của thái giám thâm nhập vào triều đình, nhìn đám kẻ sĩ chia làm hai phái —— một bên là những kẻ như Ngự Sử đại phu Triệu Công, tuy bị người ta thóa mạ nhưng vẫn thân cận với thái giám, và một bên là những kẻ chán ghét thái giám.
Lưu Văn Cát hiện tại uy phong lẫm lẫm, lại thích dùng khổ hình nên chẳng có ai dám làm gì hắn. Có điều Xuân Hoa không biết gì về những chuyện này.
Trong đêm đại hôn của công chúa nàng ta ngồi xổm ngửa đầu nhìn hắn, nước mắt rơi tí tách, con ngươi lộ ra bi ai.
Mọi chuyện đã qua chẳng thể quay về. Vận mệnh đã mở ra tấm lưới tàn khốc, không hề che giấu ác ý mà vồ lấy bọn họ. Những kẻ như bọn họ càng giãy dụa thì càng mắc càng sâu.
Xuân Hoa lau nước mắt sau đó đứng lên. Nàng ta cũng không dám nhìn Lưu Văn Cát nhiều vì sợ mỗi một ánh mắt đều sẽ để lại dấu vết với đám thái giám đi cùng hắn.
Với câu hỏi kia nàng ta cố miễn cưỡng cười, lúc nói chuyện giọng vẫn nức nở: “Hồi bẩm công công, hai vị tiểu vương tử của phủ chúng ta bị lạc, thiếp thân không tìm thấy hai đứa nhỏ nên kinh sợ. Thiếp lại sợ quấy nhiễu đại hôn của công chúa nên mới gấp đến khóc lóc, khiến công công chê cười.”
Nàng ta cúi đầu nói chuyện nên không biết tiểu thái giám vừa mở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuong-cong-chua/1731163/chuong-138.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.