Từ vượn, thành người cả
Chuyển sang mài nhẵn vài viên đá
Ấy thời mông muội
Đồng sắt vào lò nung, thổi nguội
Thuở đó khi nào, ai thấy?
Chắc hẳn cả ngàn năm vậy
Trần thế được cười vui mấy lúc
Cứ giương cung bắn tên lao vùn vụt
Kia máu chảy
Trôi từng khúc
Gấp pho sử cũ, sương trên tóc
Chỉ nhớ lấy đôi đôi chút chút
Chuyện giờ xa khuất
Ngũ Đế, Tam Hoàng danh vượt bậc
Vạn kiếp truyền tin thất thiệt
Được bao kẻ phong lưu anh kiệt?
Đạo Chích, Trang Khiêu còn để tiếng
Đến Trần vương dũng cảm vung rìu chiến
Ca chửa hết
Vừng đông rạng
——《 Hạ Tân Lang – Độc Sử 》Nguồn: thivien.net
—
Trường An mưa không ngừng.
Dương Tự mới từ quân doanh ở vùng ngoại ô trở về, vì mưa nên đường phố ít người. Hắn cưỡi ngựa chạy nhanh trên con đường vắng, đến trước một quán rượu mới dừng ngựa.
Lập tức có tiểu nhị của quán rượu tiến đến dắt ngựa còn Dương Tự thì không chút để ý cả người mình ướt mưa mà trực tiếp đi vào quán.
Vì trời mưa nên khách trong quán thưa thớt, lúc này Ngôn Hiểu Chu đang đội mũ có rèm đứng trước quầy ở lầu một để nói chuyện với chưởng quầy.
Nàng nhẹ nhàng giới thiệu một vò rượu với vị chưởng quầy kia: “Đây đúng là rượu Linh Khê, ta tự mình ủ ba năm mới thành. Không bằng ngài nếm thử xem có đáng cái giá kia không?”
Chưởng quầy cười nói: “Thật sự là rượu Linh Khê sao? Tiểu nương tử đừng có lừa ta nhé, quán này của ta có không ít đại quan quý nhân, nếu bọn họ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuong-cong-chua/1731146/chuong-121.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.