Trong ba năm này đây là lần đầu tiên Mộ Vãn Diêu vào phủ đệ cách vách.
Cỏ hoang khắp viện, cây cối khô cằn. Nước trong ao lặng lẽ, trên mặt nước phủ tầng rêu như bóng dáng ngày xưa cũ.
Mộ Vãn Diêu đứng ở đó nhìn Ngôn Tam Lang và Ngôn Hiểu Chu, lại nghe bọn họ nói chuyện. Nàng hoảng hốt có cảm giác thời gian đang quay ngược lại. Nhưng rõ ràng không phải thế, bởi vì ngôn Tam Lang nói Ngôn Thượng sắp thành thân……
Trong lòng nàng trống rỗng, trong khoảng thời gian ngắn nàng không biết mình đang nghĩ cái gì. Nàng chỉ cảm thấy bản thân thất thần, giống như đang đi lạc vào cõi tiên. Chờ nàng lấy lại tinh thần đã đứng trước căn phòng ngày xưa của Ngôn Thượng. Đồ đạc trong đó vẫn như ngày trước, chẳng qua chúng đã phủ một tầng bụi, góc nhà còn có mạng nhện.
Mộ Vãn Diêu lại không nhìn những cái đó, nàng đứng bên bàn, rũ mắt nhìn một chậu hoa súng đã khô chết. Nàng nhìn chằm chằm chậu hoa này, bỗng nhiên nghĩ tới một đêm mưa to kia chàng mở cửa nhìn thấy nàng thì trong mắt như có sao băng lướt qua, vừa sáng vừa rạng rỡ. Nàng nhìn đất bùn trong chậu, mơ mơ hồ hồ thấy rèm trướng lay động, ánh nến chập chờn, nàng chống tay nhìn chàng còn chàng thì hỏi “Hoa súng đã nở chưa?”
—
Hoa súng không nở.
Nó chết rồi.
—
Bùi Khuynh tới phủ công chúa nhưng thấy trong hẻm có xe ngựa không phải của phủ công chúa nên cảm thấy không đúng. Hắn nhanh chóng biết Mộ Vãn Diêu đang ở phủ bên cạnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuong-cong-chua/1731145/chuong-120.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.