Một tay Ngôn Thượng chống giường, một tay mở màn che rồi rũ mắt nhìn công chúa đang nằm thở dốc trên giường.
Tóc nàng như tảo mềm xõa ra, má ửng hồng. Giống như có ánh trăng trong lành thổi qua người nàng, để lộ đồi núi và mặt hồ đẹp đẽ. Trong mắt nàng là sương mù mênh mông, ý thơ và xuân tình lãng đãng trên khuôn mặt. Khi mọi thứ kết thúc nàng có chút thất thần, nhíu mày nhìn Ngôn Thượng.
Trái tim chàng đập bùm bùm, có chút kinh ngạc, lại có chút hoảng hốt mà nhìn bộ dạng nàng hiện tại. Đây là lần đầu tiên chàng nhìn thấy biểu hiện lười biếng, phong tình tùy ý như thế ở trên người nàng. Lần này biểu hiện của nàng tốt hơn hai lần trước nhiều, lần đầu tiên chàng cảm thấy mình thật sự khiến Mộ Vãn Diêu thoải mái.
Đuôi mắt nàng như ráng hồng, mồ hôi thơm rơi tí tách, hơi thở hổn hển. Chàng bị tiếng rên rỉ của nàng làm cho cả người cũng khó chịu theo, nhưng mỗi khi hơi thở như mèo con kia phất qua tai chàng là Ngôn Thượng lại càng muốn lấy lòng nàng hơn, muốn nghe thấy nàng rên rỉ nhiều hơn.
Tiếng tim Ngôn Thượng đập lợi hại, chàng thấy trái tim mình như sắp nảy ra khỏi lồng ngực. Chàng đang đắm chìm trong sự mỹ lệ của nàng, thế là lại không nhịn được cúi người muốn hôn nàng.
Mộ Vãn Diêu duỗi tay ngăn chàng, giọng nàng có chút khàn khàn lại ôn nhu nói: “Đừng! Dơ!”
Ngôn Thượng bất đắc dĩ thấp giọng hỏi: “Là của ngài mà ngài cũng ngại dơ?”
Mộ Vãn Diêu trừng mắt nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuong-cong-chua/1731131/chuong-106.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.