Mộ Vãn Diêu che mặt gào: “Ngươi dám véo mặt ta hả? Ngươi không muốn sống nữa hả?!”
Ngày thường nàng gào rất khí thế, nhất định sẽ khiến Ngôn Thượng do dự nhưng hiện giờ nàng nhu nhược mà rúc trong ngực chàng rồi gào. Tay chân nàng nhỏ bé yếu ớt, thân mình đơn bạc, tiêng gào cũng như mèo kêu. Nàng cho người ta cảm giác về tiểu nữ hài ngây thơ ngoài mạnh trong yếu, hoàn toàn không có sức uy hiếp.
Trong lòng Ngôn Thượng dâng lên một cảm giác cổ quái. Đây là tình cảnh mâu thuẫn chàng thường xuyên gặp phải khi ở cùng Mộ Vãn Diêu: Nàng luôn cao cao tại thượng, bễ nghễ nhìn chàng, còn ghét bỏ chàng, cứ thế vừa đánh vừa mắng. Nhưng mỗi lần chàng ôm nàng vào lòng lại chỉ thấy nàng rất nhỏ yếu. Tuy nàng luôn nhảy dựng lên nhưng quyền khống chế lại đều nằm trong tay chàng.
Bởi vì chàng là nam nhân, trời sinh thể lực đã lớn hơn nàng. Chỉ một tay chàng đã đủ túm chặt lấy cả người nàng không cho nàng động đậy…… Nàng yếu đuối nhu nhược như thế, nếu chàng thật sự muốn làm gì thì nàng cũng chẳng thể kháng cự. Loại cảm giác này khiến lòng Ngôn Thượng khó chịu. Bởi vì chàng có thể dễ dàng khống chế nàng trong tay nên chàng không thể làm thế. Chàng không thể dùng ưu thế thể lực của mình mà cưỡng bách nữ tử yếu đuối này. Rõ ràng là nàng rất nhu nhược, đáng yêu, không đáng bị bắt nạt.
Ngôn Thượng cúi mặt vén lọn tóc đen trên mặt cho nàng sau đó hôn nhẹ lên khóe môi của nàng. Đây là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuong-cong-chua/1731119/chuong-94.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.