“Công đức thạch” được vận chuyển đến Nhạc Du Nguyên, hoàng đế và Mộ Vãn Diêu cùng đám con cháu hoàng thất bước lên lầu cao, bên dưới là nam nữ quý tộc và các bá tánh đang kiễng chân nhìn.
Mọi người nhìn thấy giữa bình nguyên rộng lớn có một vật được che vải đen, kích thước rất to lớn. Ai cũng biết đây là “Công đức thạch” nhưng lúc này nó vẫn phải khiến người ta tặc lưỡi, ngẩng đầu chiêm ngưỡng. Mộ Vãn Diêu đứng ở phía sau hoàng đế uyển uyển cười nói: “Phụ hoàng xem này ——”
Nàng ra hiệu bảo người bên dưới, đám hộ vệ canh bên cạnh tảng đá lập tức giật tấm vải trùm tảng đá và kéo nó xuống. Bá tánh phía dưới lập tức ồ lên tán thưởng vì lúc này bọn họ nhìn thấy một tảng đá nguy nga cao lớn, trên thân lại hơi ánh màu xanh. Trên mặt tảng đá gập ghềnh, có lỗ thủng rậm rạp. Từ xa nhìn lại những lỗ thủng kia thật sự giống như khắc chữ.
Lầu các cao nhất ở thời này cũng chỉ lên đến ba tầng thế mà tảng đá này lại cao đến 5 tầng, phải mất 100 người vòng tay mới có thể vòng quanh nó. Một tảng đá lớn như thế vận chuyển một đường từ phương nam tới Trường An lại hoàn hảo không tổn hại gì hẳn phải mất rất nhiều sức người và cả thời gian.
Thái Tử híp mắt, nhìn đám lỗ thủng rậm rạp trên “Công đức thạch” rồi cố ý hỏi: “Diêu Diêu, trên tảng đá này viết chữ gì thế?”
Thái Tử dọn đường cho nàng nên Mộ Vãn Diêu đương nhiên rất cảm kích. Nàng gật
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuong-cong-chua/1731116/chuong-91.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.