Ngôn Thượng đóng cửa phòng lại sau đó mới quay đầu nhìn Mộ Vãn Diêu. Nàng giả vờ say cực kỳ tốt, nhưng bàn tay vẫn ôm chặt vò rượu sợ nó rơi khiến Ngôn Thượng nhìn một cái đã biết tỏng động cơ của nàng. Chàng than một tiếng: “Điện hạ cho ta là đồ ngốc hả?”
Mộ Vãn Diêu dựa vào kệ sách giả say, trán đè lên mu bàn tay, lông mi nhẹ run lên. Nàng không muốn đối mặt với hiện thực nên tiếp tục rầm rì: “Ta thật sự hơi say, cảm thấy chỗ này nóng quá, đầu óc cũng choáng váng, Ngôn nhị ca ca ngươi chẳng thương ta gì cả.”
Ngôn Thượng mỉm cười hỏi: “Không phải ngài say tới mức không nhận ra ta là ai sao?”
Mộ Vãn Diêu: “……”
Nàng giơ tay che mặt và cả mắt, xuyên qua khe hở của ngón tay nàng lặng lẽ đánh giá Ngôn Thượng. Lúc này chàng đang ngồi ở một bên bàn, cúi đầu nhìn chén rượu nàng đang để trên bàn. Thế là Mộ Vãn Diêu lập tức sợ thót tim, vì vừa rồi chàng gõ cửa khiến nàng sợ tới mức đánh đổ rượu, có lẽ trong chén rượu còn lưu lại một ít……
Ngôn Thượng còn chưa nhìn kỹ thì làn váy màu nguyệt bạch bên cạnh đã chợt lóe lên, Mộ Vãn Diêu nghiêng ngả lảo đảo, lập tức nhào tới ghé vào trên bàn. Cánh tay nàng đụng phải bàn nên lập tức thấy đau đớn. Ai biết Ngôn Thượng đã nhanh tay cầm lấy chén rượu vì sợ nàng gạt nó rơi xuống đất vỡ.
Nhưng Ngôn Thượng cũng không rảnh đi xem trong chén còn rượu hay không mà mải lo cho Mộ Vãn Diêu.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuong-cong-chua/1731115/chuong-90.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.