Thực ra tính toán của Ngôn Thạch Sinh cũng không phức tạp. Mộ Vãn Diêu nói với chàng rằng nếu không có người quan tâm thì sợ là chàng cũng chẳng thể lấy được danh ngạch trong kỳ thi châu.
Ngôn Thạch Sinh không nói cho Mộ Vãn Diêu biết điều này chàng đã sớm hiểu, chẳng cần người khác nói. Chàng đọc sách nhiều năm như thế, sớm đã biết khoa cử ở triều đại này luôn coi trọng thơ phú, mà đó lại là phần chàng làm tệ nhất. Lấy thứ mình tệ nhất ra để đánh cược trong thi cử thì cơ hồ chẳng bao giờ có cơ hội đỗ đạt.
Vì thế con đường của chàng và thiếu niên thiên tài Lưu Văn Cát đi mới không giống nhau. Lưu Văn Cát có thể dựa vào tài hoa để tiến đến Trường An còn Ngôn Thạch Sinh lại không thể không dùng chút ít thủ đoạn khác…… Tỷ như trở thành ân nhân cứu mạng của Đan Dương công chúa.
Chàng tự mình biểu diễn màn nhai Bạch Ngưu Trà có thể bẻ gãy tiền đồng là mưu mô, thử ra thân phận công chúa của Mộ Vãn Diêu là mưu mô, vẽ hình cây trà cho công chúa chứ không mang nàng ấy đi vào rừng tìm cũng là mưu mô…… Chàng đánh cuộc công chúa muốn có được cây trà kia và mang nó đi.
Ngôn Thạch Sinh biết vùng đất xung quanh chỗ cây trà này sinh trưởng có ổ rắn và có cả cỏ quỷ. Có đám hộ vệ của công chúa đi cùng nên Ngôn Thạch Sinh không cảm thấy công chúa sẽ có nguy hiểm tới tính mệnh. Nhưng dưới tác dụng của cỏ quỷ bọn họ sẽ lạc đường
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuong-cong-chua/163129/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.