Sương mù giăng mắc, ở trong một cánh rừng sâu, một thiếu niên thư sinh ôn nhuận như nước mang theo một chiếc đèn bão đi ra từ trong bóng tối. Chàng hơi cúi mặt, chỉ hơi hơi mỉm cười, khí chất như dòng nước chảy trong trẻo vô cùng nhưng đám hộ vệ đi theo công chúa lại không khỏi hưng phấn hẳn lên ——
Cảm giác này cũng không có nguyên nhân đặc biệt nào, chẳng qua Ngôn Nhị Lang có thể đi đến trước mặt bọn họ chứng tỏ hiện tượng “Quỷ đánh tường” đã bị chàng phá giải. Hơn nữa Ngôn Nhị Lang là người ở Lĩnh Nam, bọn họ không thể tìm được đường ra chứ Ngôn Nhị Lang ước chừng có thể dễ dàng đi ra.
Lúc mọi người đang cảm thấy cực kỳ phấn chấn, Ngôn Thạch Sinh đi tới bên người Mộ Vãn Diêu. Chàng cũng không thong dong giống như đang đi dạo trong sân, rốt cuộc chàng cũng chỉ là một thư sinh bình thường. Dưới ánh mắt đánh giá của Mộ Vãn Diêu, nàng nhìn thấy thư sinh trước mặt tuy biểu hiện bình tĩnh nhưng trên vạt áo của chàng cùng với tay áo dính rất nhiều cỏ.
Chàng cũng chật vật di chuyển trong núi, nhìn không nhẹ nhàng hơn bọn họ bao nhiêu!
Mộ Vãn Diêu lạnh lùng nhìn chàng mà Ngôn Thạch Sinh cũng nhìn chằm chằm nàng một lát sau đó khom người hành lễ với nàng nói: “Tiểu sinh bái kiến công chúa điện hạ!”
Công chúa điện hạ!
Sắc mặt mọi người xung quanh đều đột ngột biến đổi. Mộ Vãn Diêu cũng thế, trong nháy mắt nàng lập tức cảnh giác với Ngôn Thạch Sinh. Nàng rút chủy thủ vẫn nắm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuong-cong-chua/163128/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.