Chương trước
Chương sau
Phượng Nhiễm mặt đen lại, nhìn Hậu Trì đứng trên đất trống liên tục nói móc mình, hừ hừ không nói gì, chợt trừng lớn mắt hiếu kỳ nhìn người vừa tới.
Bên ngoài cỏ dại mọc cao đến eo, tiên quân kia một thân thanh y hiện rõ giữa nơi này, thấy hai người đứng trong hàng rào, lộ vẻ ngạc nhiên, chân bước tới nhanh hơn, trông thấy mặt hai người, đáy mắt có vài phần bất ngờ, lãnh ngạnh nói: “Ta còn tưởng là ai có thể đi vào được Liễu Vọng sơn, nguyên lai là Phượng Nhiễm thượng quân…”
Thanh âm ôn nhuận trầm thấp làm cho Hậu Trì bỗng ngừng lại, xua tan đi vài phần lãnh đạm trong miệng hắn, nàng giương mắt nhìn về thanh niên ngoài nhà đá, mắt híp híp, nhịn không được tán thưởng một tiếng, tiên quân này khí chất tự nhiên, khắp người tiên khí dày đặc, dáng vẻ thâm sâu, hai mắt màu ám kim (vàng sẫm) mang theo một tia khí tức xa xưa, nếu bàn về dung mạo khí độ, hẳn là không thua kém con trai Thiên Đế – Cảnh Giản nửa phần.
Nhìn chăm chú vào đôi mắt ám kim kia, đáy lòng Hậu Trì đột nhiên mang theo vài phần cảm giác quen thuộc, người này có lẽ nàng đã gặp qua, nhưng mà ̣ rõ ràng… Ngàn vạn năm trôi đi, nàng chưa bao giờ rời Thanh Trì cung nửa bước.
Phượng Nhiễm cũng bị dung mạo khí độ người kia cả kinh, lại thấy người này nói ra phận của nàng, nhíu nhíu mày nói: “Tiên hữu nào biết…”
“Hôm nay cả Tam Giới đều nói Phượng Nhiễm thượng quân và Hậu Trì thượng thần ra khỏi Thanh Trì cung, linh khí trong Liễu Vọng sơn nồng đậm, trận pháp trải rộng, người khác muốn vào chưa chắc đã được.”
“Ngươi, cái người này, lại thích khoe bản thân trá hình.” Hài lòng sau khi nghe lời nói lạnh lùng nhưng rất đúng ấy, Phượng Nhiễm híp mắt cười cười, ánh mắt đắc ý nhìn Hậu Trì, hướng người vừa tới chắp tay: “Tiên lực của tiên hữu không kém ta, không biết tiên hữu là…” Như người nọ là người dưới trướng Thiên Đế, cũng có chút đáng tiếc.
“Thanh Mục.”
Phượng Nhiễm nghe vậy sững sờ, đáy mắt lộ ra vài phần bất ngờ. Không thể tưởng được nhân vật nổi danh nhất ngàn năm nay trong Tam Giới, lại có diện mạo như vậy, lơi đồn đại quả nhiên không uổng.
Thượng quân Thanh Mục, là thượng quân duy nhất độ kiếp thành công trong mấy nghìn năm nay, không ai biết rõ lai lịch của hắn, chỉ là nghe nói sau ngày thứ hai khi tên hắn dược in trên Kình Thiên trụ, hắn liền một thân độc hành tới Bắc Hải, chém giết hết cửu đầu xà quái ở Bắc Hải, vật này sống tụ tập thành đàn, trời sinh tính tàn ngược ngay cả Bắc Hải long vương cũng không dám đụng vào sào huyệt của bọn chúng, lại không nghĩ nhân thủ một mình hắn lại có thể diệt hết vật hung tàn này, lúc đó tin tức truyền đến, Tam Giới đều khiếp sợ.
Cũng chính vì như vậy, chiếu thư chiêu dụ Thiên Đế mới không đưa đến tay Thanh Mục, Tam Giới thời hậu cổ có một quy định bất thành văn, tiên quân nào có thực lực đỉnh phong thượng quân, Thiên Đế không thể can dự quá nhiều.
Đây cũng là nguyên do Phượng Nhiễm dám đường đường chính chính ra ngoài tìm rắc rối với Tử Viên trong khi Cổ Quân thượng thần biến mất, năm đó nàng mới làm thượng quân đã bị Thiên Đế hạ chiếu tru sát, hiện nay trừ phi Thiên Đế tự mình động thủ, trong Tam Giới không ai có thể lấy mạng nàng.
Nhưng khi tên Thanh Mục được in lại Kình Thiên trụ hắn đã có thực lực đỉnh phong thượng quân, khiến Thanh Mục mới đầu liền đã trở thành dị số trong Tam Giới địa vị cao cả. Nếu bàn về nguy hiểm cùng thần bí, hắn vượt xa Phượng Nhiễm năm đó, e rằng cũng không thua kém conn giao long vạn năm trước dám lên khiêu khích Thanh Trì cung.
Nếu nói người Phượng Nhiễm kiêng kị trong Tam Giới, ngoại trừ ba vị thượng thần nội lực thâm sâu khó lường, Yêu giới Yêu Hoàng và Đông Hoa thượng quân, thì người cuối cùng chính là Thanh Mục thượng quân này. Phượng Nhiễm nhìn tiên quân tuấn tú mặt lạnh trước mắt, đè xuống kinh hãi trong đáy mắt.
Khó trách hắn có thể tự nhiên đi lại trong núi, chỉ là. . . Hắn tới nơi này làm gì?
Thanh Mục hướng Phượng Nhiễm đánh giá nửa ngày, khẽ gật đầu sau mới quay đầu nhìn thiếu nữ bố y ngay từ đầu dõi theo hắn, không chút khách khí mà nói: “Tam Giới chúng tiên gần đây đều nói Hậu Trì thượng thần phương hoa trọc thế, linh lực cao thâm, hôm nay vừa nhìn, nghĩ đến lời đồn đại quả thực có và phần không đáng tin. Chỉ có điều, nhìn thượng thần thoải mái đi lại trong Liễu Vọng sơn, chắc hẳn là có vật phù hộ được Cổ Quân thượng thần tặng cho.”
Hậu Trì ngẩn người, kinh ngạc Thanh Mục thượng quân này ăn nói trực bạch dứt khoát, ngược lại sinh ra vài phần tán thưởng, dù sao không phải ai cũng bị uy hiếp bởi Cổ Quân thượng thần và cái danh thượng thần của nàng, nhưng đến nay số thần tiên dám nói như vậy là rất ít.
“Như thế nào, Thanh Mục thượng quân cảm thấy ta lãng phí cái danh thượng thần này, thất vọng rồi hả?” Hậu Trì bật cười nhìn Thanh Mục, hứng thú theo dõi hắn.
“Vị phần chẳng qua là chút vật ngoài thân mà thôi, thượng quân cũng tốt, thượng thần cũng được, đều chạy không khỏi thiên mệnh, Hậu Trì thượng thần không cần lưu tâm.” Thanh Mục nhàn nhạt trả lời, hai mắt đạm mạc đảo qua Hậu Trì, ánh mắt xẹt qua vòng tay bằng đá mực trên tay Hậu Trì, thần tình có kinh ngạc vui mừng cùng bất ngờ.
“Không biết Thanh Mục thượng quân đến Liễu Vọng sơn là vì chuyện gì?” Phượng Nhiễm sau khi biết Hậu Trì ao đích thị là không biết thân phận Thanh Mục, vội vàng nhỏ giọng nói lại một lần lai lịch Thanh Mục thượng quân bên tai nàng ấy.
Nghe xong lời này, Thanh Mục nhíu mày, ngạc nhiên nói: “Ba ngày trước tiên khí Liễu Vọng sơn rò ra ngoài, linh lực đại loạn, có kim quang mơ hồ bắn thẳng lên chân trời, Tiên Giới khiếp sợ. Tam Giới đều nói đây là dấu hiệu thần khí tùy thân của Bạch Quyết chân thần – Chích Dương thương hiện thế, hôm nay chúng tiên đến Liễu Vọng sơn tim bảo vật, chẳng lẽ Phượng Nhiễm thượng quân không phải vì đây mà đến?”
Chích Dương thương hiện thế? Sợ là một chuyện lớn nhất Tam Giới trong mấy vạn năm nay, khó trách Thanh Mục vốn hành tung mờ ảo cũng tới nơi này.
Phượng Nhiễm và Hậu Trì liếc mắt nhìn nhau, lắc đầu, ba ngày nay các nàng điều mây gấp rút đi đến Liễu Vọng sơn, làm sao có thời giờ nghe ngóng những thứ này.
“Bạn của ta lúc trước tu luyện ở đây, ngày hôm nay ta đặc biệt đến tìm hắn, nếu Thanh Mục thượng quân vì Chích Dương thương, cứ đi về phía trước là được.” Trong lòng Hậu Trì vẫn còn nhớ cây quạt dính đầy yêu khí trong nhà đá, tùy ý xua đuổi.
“Không vội, theo như cách linh khí đang tràn ra ngoài, ít nhất cũng phải ba tháng Chích Dương thương mới có thể xuất hiện, ta có chuyện muốn hỏi thượng thần, kính xin thượng thần giải thích.” Thanh Mục tùy ý khoát tay áo, đột nhiên quay nhìn trên người Hậu Trì.
“Chuyện gì?” Hậu Trì ngẩn người, cảm giác được một ý vị không rõ dò xét trên người mình, nhíu mày. Vừa rồi mới gặp Thanh Mục, hắn còn không quan tâm đến thân phận của nàng, cảm thấy hứng thú với linh lực cao thâm của Phượng Nhiễm, vậy mà bây giờ lại đột nhiên. . .
“Không biết vòng đá trên cổ tay thượng thần, là từ đâu mà đến?” Ánh mắt Thanh Mục đặt ở cổ tay Hậu Trì, trầm giọng hỏi.
“Khi còn nhỏ có bằng hữu tặng cho, ta cũng không biết lai lịch của nó.” Thấy Thanh Mục lóe lên mất mát, ma xui quỷ khiến Hậu Trì lại nói thêm một câu: “Hôm nay đến Liễu Vọng sơn người muốn tìm, chính là hắn.”
Quả nhiên, nghe xong lời này, mắt Thanh Mục sáng rực lên, thần tình càng háo hức hơn cả khi nói về Chích Dương thương: “Không biết bạn cũ của thượng thần đang ở đâu?”
Hậu Trì nhún vai, chỉ hướng sau lưng: “Ngươi cũng nhìn thấy, nơi này đoán chừng ít nhất dã mấy nghìn năm không có người ở, ta cũng không biết hắn đi nơi nào. Chẳng qua. . . Tại sao Thanh Mục thượng quân lại hứng thú với lai lịch chuỗi vòng đá này như thế?”
“Ta đang tìm người đã để lại chuỗi vòng đá này, hắn có thể giải đáp nghi hoặc trong ta.” Nhàn nhạt trả lời một câu, Thanh Mục vuốt vuốt lông mày, nhìn về phía Hậu Trì: “Không biết thượng thần có tìm được hắn?”
“Ngươi biết Bách Huyền?” Hậu Trì nhíu mày, Phượng Nhiễm nghe vậy vội nói: “Điều đó không thể được, Bách Huyền đã chưa từng xuất hiện mấy ngàn năm, Thanh Mục thượng quân ngươi chỉ mới mấy nghìn tuổi mà thôi.”
Như vậy đã rõ, Thanh Mục quả thực rất trẻ trong số các thần tiên, Phượng Nhiễm lớn hơn hắn mấy nghìn tuổi, huống chi là thời gian làm trứng của Hậu Trì.
Thấy trong mắt hai người hiện lên hồ nghi, Thanh Mục dừng một chút, đáy mắt xẹt qua vài phần không biết phải làm thế nào: “Ta cũng có một chuỗi vòng đá giống vậy.” Hắn kéo ống tay áo lên, chỗ cổ tay hiện ra một vòng đá màu đen: “Có người đã từng nói với ta, chỉ cần có thể tìm được chủ nhân chuỗi vòng đá này, có thể giải đáp thắc mắc của ta._
Vòng tay hiện ra một màu xanh lá âm u, thần bí và xa xưa, ngoại trừ phía trên khắc cổ văn hơi khác nhau, thì còn lại rất giống với của Hậu Trì
Phượng Nhiễm tròng mắt đảo quanh, thấy vòng đá trên tay hai người giống y đúc, chậc chậc hai tiếng, nếu ai mà không biết, tám phần sẽ cho rằng dây là tín vật đính ước rồi. . .
Hậu Trì trầm ngâm nhìn qua, không biết làm thế nào lại thở dài, Bách Huyền này tại sao đi đâu mà không tuân thủ lời hứa, để lại một đống nan đề, bản thận lại biến đi đâu, nghĩ đến cây quạt mang theo yêu khí trong nhà đá, đáy mắt Hậu Trì xẹt qua một tia lo lắng.
Bách Huyền, chưa bao giờ là người không tuân thủ lời hứa.
“Ta không biết làm sao để tìm hắn, nhưng mà. . .”
Hậu Trì đảo tròn mắt, đi vào nhà đá, cầm một cây quạt ra, Thanh Mục vừa thấy chuôi quạt liền nhíu nhíu mày, nói: “Phía trên có yêu khí, người mất tích lẽ nào lại có liên quan đến cây quạt này?”
Hậu Trì tán dương nhìn hắn, nhẹ gật đầu, đem cây quạt đưa cho hắn: “Đúng vậy, nhà đá này nơi kia hắn tu hành, giờ đây chỉ để lại một cây quạt, có lẽ liên quan đến việc hắn mất tích, nếu là ngươi, có thể tìm được dấu vết, tìm được người để lại yêu khí không?”
Thanh Mục nhận lấy cây quạt, cẩn thận dò xét một phen, ồ lên một tiếng: “Cây quạt này có ấn ký của nhà Yêu Hoàng.” Hắn chỉ chỉ mặt sau quạt được khắc một con bạch hổ cực kỳ sát khí nói với Hậu Trì: “Yêu giới, duy nhất tộc của Yêu Hoàng lấy Bạch Hổ vi tôn, yêu tộc bình thường không dám tự tiện khắc lên, chỉ cần đi Yêu giới hỏi một chút, tất nhiên có thể biết nguyên nhân hậu quả.”
Hỏi một chút? Là hỏi như thế nào? Yêu Hoàng tuy nói không địch lại mấy vị thượng thần, thế nhưng đã chưởng Yêu giới nhiều năm, linh lực sâu không lường được, chẳng lẽ muốn đến tận cửa mà hỏi?
“Thanh Mục thượng quân, ngươi muốn. . .” Phượng Nhiễm sờ lên cằm, đáy mắt dấy lên một tia lửa đỏ sậm, đúng là đã lâu rồi nàng chưa hoạt động lại gân cốt.
“Đi Yêu giới Huyền Tinh cung, Yêu Hoàng nhất định biết rõ, nếu ngươi muốn biết tận cùng chuyện này, không ngại cùng đi.” Thanh Mục thuận miệng nói một câu, quay người đi ra ngoài, từ đầu đến cuối, ngoại trừ có chút chấn động khi thấy vòng tay đá mực của Hậu Trì, còn lại thì rất đạm mạc trầm tĩnh.
Hậu Trì nhíu mày, đi theo sau hắn, Phượng Nhiễm nghe xong cũng vui tươi hớn hở nheo mắt lại lấy tiên tráo cùng đi theo, đi vài bước, nàng chợt lắc đầu, cảm giác như quên nói gì với Hậu Trì.
Ba người đáp mây cùng bay, trên đường đi, trông thấy không ít tiên quân đến Liễu Vọng sơn, trong miệng họ đều nói về Hậu Trì thượng thần xuất hiện ở Đại Trạch sơn và Chích Dương thương xuất thế, ba người được tiên tráo Thanh Mục che lại nên không ai phát hiện tung tích của bọn họ.
Mấy ngày trôi qua, Nhiễm liền đối với Thanh Mục tấc tắc kêu kỳ lạ, sợ hãi thán phục. Hậu Trì dầu gì cũng là thượng thần, người này lại không hề nói nghỉ ngơi, thậm chí ba lần bốn lượt dè bỉu linh lực yếu ớt và tiên pháp kém cỏi của Hậu Trì, Hậu Trì ngồi ở phía sau hai người, quái lạ không tranh luận lại như bình thường. Phượng Nhiễm ở ngoài cuộc cao hứng nhìn.
Đến chỗ Kình Thiên trụ phân giới tiên yêu, tia nắng ban mai dần dần lộ ra, Phượng Nhiễm thở dài nhìn sắc mặt tái nhợt bướng bỉnh cố nén của Hậu Trì, nàng biết Hậu Trì ở trước mặt người ngoài thích tỏ ra mạnh mẽ, dù không chịu nổi cũng không nói gì, chuẩn bị mở miệng, nghe thấy Thanh Mục nhàn nhạt nói.
“Nghỉ ngơi, sau nửa canh giờ đi yêu giới.”
Phượng Nhiễm âm thầm thở phào một cái, xem xét Thanh Mục, thấy ý xa cách trên khuôn mặt hắn phai nhạt không ít, cũng yên tâm.
Đi vào Yêu giới, khả năng nàng sẽ không đủ để bảo vệ Hậu Trì an toàn, nhưng với linh lực của Thanh Mục, cũng có thể sức đánh một trận với Yêu Hoàng.
Ba người cứ trầm mặc như vậy ngừng lại chỗ giao giữa hai giới.
“Cái này là Kình Thiên trụ ư?”
Nghe thấy thanh âm sau lưng giống như mang theo một chút buồn vô cớ, Thanh Mục ngẩn người, quay đầu hướng về Hậu Trì nhìn lại, đáy mắt cũng xẹt qua kinh ngạc.
Thiếu nữ ngồi trên mây chẳng biết lúc nào đã đứng lên, ngẩng mắt nhìn lên Kình Thiên trụ trước mặt, đôi mắt đen sâu thẳm dừng lại.
Thanh Mục sững sờ, nhìn lại Hậu Trì phát hiện nàng biến thành bộ dáng thiếu nữ mười mấy tuổi, không khỏi hoảng thần.
Đây tột cùng là chuyện gì xảy ra? Chẳng lẽ hắn hoa mắt hay sao?
“Đúng vậy, đây chính là Kình Thiên trụ, truyền thuyết là Tổ Thần Kình Thiên lịch kiếp biến thành, là cột trụ của Tam Giới, phàm là tiên quân, yêu quân đã trải qua Cửu Thiên Lôi Kiếp, tên sẽ tự động hiện lên trên đây. . ..” Phượng Nhiễm chỉ các cái tên khắc trên Kình Thiên trụ, đột nhiên dừng lại, lo lắng nhìn về phía Hậu Trì.
Kình Thiên trụ có ba phần, phía dưới cùng có khắc địa đồ Cửu Châu bát hoang, phía trên có tên họ thượng quân, yêu quân hai giới, màu ngân bạch, đặc biệt bắt mắt rực rỡ.
Chính giữa có khắc Động Thiên Hoa phủ nổi danh Tam Giới, Thiên Giới Thiên Cung uy nghiêm cùng ngũ trảo bàn long và kim sắc phượng hoàng, Kỳ Liên sơn Thanh Trì cung và giao long đỏ tía thần bí, mà phía dưới là Yêu giới Huyền Tinh cung với bạch hổ uy phong. . . Nơi đây rõ ràng xếp ba vị thượng thần vào một nhóm, còn về phần Yêu Hoàng, dù chưa làm thượng thần nhưng bởi vì chấp chưởng một giới mà được có tên trên Kình Thiên trụ.
Trên đời đều nói Kình Thiên trụ trong Tam Giới là vật có linh tính, cũng là tiêu chuẩn Tam Giới, ngàn vạn năm, Hậu Trì mặc dù được Cổ Quân thượng thần trao cho vị trí thượng thần nhưng mãi không được chúng tiên tin phục là vì như vậy — Kình Thiên trụ ở nơi giao giới tiên yêu, không có vị trí của Hậu Trì.
Phượng Nhiễm nhìn phần dưới Kình Thiên trụ có khắc đại danh của Thiên Đế và mấy vị kia điện hạ công chúa, ánh mắt tối thầm, lặng lẽ thở dài.
Làm sao thật đúng lúc nói về này?
“Kia là cái gì nhỉ?” Sắc mặt Hậu Trì không vì Phượng Nhiễm mà thay đổi, ngược lại có chút hăng hái chỉ lên nơi cao nhất của Kình Thiên trụ.
Thanh Mục thấy mặt nàng thản nhiên, đáy mắt lộ ra một tia thưởng thức, hai đầu lông mày lãnh đạm dãn ra một chút. Trước đây bất luận linh lực Hậu Trì có như thế nào, chỉ bằng tính tình rộng rãi, cũng đã hơn rất nhiều tiên quân.
Hậu Trì chỉ chỗ trống màu đen phía trên, mù mịt một mảnh, có loại cảm giác nặng nề, là đỉnh cao nhất Kình Thiên trụ.
“Ta cũng không biết, lúc Tam Giới được sáng lập, sau Thượng Cổ kiếp nạn thì xuất hiện một chỗ trống không trên Kình Thiên trụ, vì vậy không ai biết rõ chỗ đó đại biểu cái gì.” Phượng Nhiễm lắc đầu, thần tình nghi hoặc.
Ngược lại Thanh Mục, trầm mắt nhìn đỉnh đen kia, không lên tiếng.
Hậu Trì gật gật đầu, vuốt vai hô hai người: “Thời gian không còn sớm, phải mau chóng đi đến Yêu giới mới được.”
“Yêu giới kết giới quỷ dị, lực phá hoại rất mạnh, ngươi linh lực quá yếu, đi theo ta là thỏa đáng.” Thanh Mục thấy Hậu Trì quay người chuẩn bị đi, cũng quay đầu lại thản nhiên nói.
Không biết sao, hắn cũng không muốn Hậu Trì đứng ở Kình Thiên trụ quá lâu, bèn nhanh chóng quyết định.
Phượng Nhiễm dừng một chút, thấy Hậu Trì bị Thanh Mục kéo đi, đành phải nhếch miệng: “Vậy cũng được nói thật Hậu Trì linh lực yếu, ta còn không biết cứ xông vào kết giới Yêu giới có gặp hậu quả gì không, cùng đi với ngươi là tốt nhất. . .”
Phượng Nhiễm lời còn chưa nói hết, thấy Hậu Trì đang quan sát Kình Thiên trụ, Thanh Mục nhíu nhíu mày, trực tiếp kéo nàng xông vào chỗ kết giới Yêu giới.
Phượng Nhiễm ‘Ơ a’ một tiếng, sờ mũi, không nhanh không chậm vận động nóng người mới xông vào kết giới, giơ chân lên một nửa đột nhiên cứng đờ, đáy mắt lộ ra vài mù mịt .
Nàng rốt cuộc nhớ đã quên nói với Hậu Trì — trong Tam Giới đồn đại Cảnh Chiêu công chúa kia tự mực cho mình rất cao, mấy vạn năm chưa bao giờ có hảo cảm với tiên quân nào, chỉ có ưu ái đặc biệt với Thanh Mục thượng quân lạnh như băng này.
Lời đồn đại này còn truyền đến Thanh Trì cung một nơi không hỏi thế sự, đủ để chứng minh ưu ái này sâu cỡ nào rồi.
Phượng Nhiễm nhìn hai người biến mất trong kết giới, khóc không ra nước mắt, nhanh chóng phóng tới bên kia kết giới.
Một khắc đồng hồ sau, nàng nhìn chung quanh kết giới Yêu giới sương mù nặng nề, là một bãi đất trống không thấy chim bay, lúc này mới nhớ đi vào kết giới Yêu giới có thể sẽ không xuất hiện ở chung một chỗ, trầm mặc nửa ngày đột nhiên híp mắt hắc hắc nở nụ cười.
Hậu Trì, đây chính là thiên ý, ngươi phải nắm chặt cơ hội. . . Có lẽ oán hận Cổ Quân thượng thần năm đó, ngươi không cần lên Cửu Trọng Thiên, cũng lấy lại được rồi!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.