Ba ngày sau, Phượng Nhiễm thở hổn hển điều mây dưới chân núi, đáy mắt hưng phấn như thể làm cho cả ngọn núi đều có một cảm giác minh lãng, Hậu Trì ngồi trên mây, kéo cằm nhìn nàng, không che giấu vẻ mặt xem thường.
“Phượng Nhiễm, thực lực thượng quân đỉnh phong của ngươi lẽ nào không đi tiếp nữa ư, bất quá mới tới chân núi Liễu Vọng, đến mức như vậy thì…” Hậu Trì hướng Phượng Nhiễm khoa tay múa chân một hồi, có chút hận rèn sắt không thành được thép mà nói: “Không có phong độ? Sao không lên đỉnh núi, dừng ở đây làm gì?”
Nhìn chằm chằm Hậu Trì uể oải đang ngồi trên mây, sắc mặt Phượng Nhiễm từ đỏ giận chuyển sang tím xanh, nàng ngồi xổm người xuống, nghiến răng nghiến lợi nói: “Cũng không biết là người nào coi ta như một con la cả ba ngày nay, còn nữa, Hậu Trì, không phải ngươi không biết điều này? Ngươi chưa nghe về Liễu Vọng sơn bao giờ ư?”
“Có nghe nói qua!” Hậu Trì chọc chọc Phượng Nhiễm, đẩy mặt Phượng Nhiễm ra xa, sắc mặt hồ nghi ung dung nói: ” Đến chỗ tu luyện của Bách Huyền đi!”
Khuôn mặt Phượng Nhiễm đen lại, không chút khách khí lùi về rìa mây, nàng nhìn chằm chằm vào Hậu Trì, dứt khoát ngồi xuống.
“Hậu Trì, ta và Cổ Quân thượng thần thật sự quá phóng túng ngươi rồi, không rời Thanh Trì cung cũng được đi, bây giờ rời Thanh Trì cung rồi, chẳng khác nào bước vào Tam Giới, ngươi cứ như vậy. . .”
“Phượng Nhiễm.” Hậu Trì cắt ngang lời Phượng Nhiễm đang lải nhải, cười cười, đáy mắt lộ ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuong-co/227686/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.