Sáng sớm hôm sau ngày anh đi, dù đêm qua đã khóc sưng cả mắt nhưng sáng nay Quỳnh An vẫn làm ra bộ mặt tươi cười để tiễn anh đi. Anh Toàn cầm lấy tay Quỳnh An nói:
- Em nhất định phải giữ lời hứa chờ anh về.
- Em hứa mà. - Quỳnh An nở nụ cười tươi rói.
- Anh tặng em cái này, khi nào nhớ anh thì lấy ra nhìn. - Toàn đưa ra cho Quỳnh An một chiếc khăn tay màu xanh biển, màu mà cô yêu thích nhất.
Quỳnh An cầm lấy chiếc khăn tay mà trực trào nước mắt. Với tay trên đầu lấy chiếc kẹp tóc của mình xuống.
- Đây là chiếc kẹp tóc mà em thích nhất. Anh nhất định không được làm mất đâu đấy.
Nói xong, Quỳnh An ôm anh Toàn khóc òa lên.
Vậy là thấm thoát cũng đã 9 năm trôi qua, anh bây giờ đã là giám đốc của một tập đoàn lớn. Từ ngày anh về sống với bố mẹ nuôi, học yêu thương chăm sóc anh như con ruột. Anh cố gắng học hành thật chăm chỉ, gia đình anh cũng làm ăn ngày một khá hơn và đã mở được một công ty riêng. Học xong anh cùng bố mẹ quản lí công ty và đưa công ty từ một công ty nhỏ bé trở thành một tập đoàn lớn mạnh. Anh không hề quên đi lời hứa hồi nhỏ ấy. 2 năm trước anh có trở lại cô nhi viện tìm cô nhưng được các sơ cho biết sau khi anh đi thì 4 năm sau Quỳnh An cũng bỏ đi mất chỉ để lại một tờ giấy nói mọi người không cần phải lo cho cô. Nghe được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuong-anh-hon-ca-chu-thuong/149212/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.