Chương trước
Chương sau
Editor: Chris Nguyen

Đây là lần đầu tiên Dương Mãnh tới công ty Cố Hải.

Cậu đã sớm nghe nói trong công ty Cố Hải đều là mỹ nữ, quả nhiên là danh bất hư truyền! Đứng ở cửa là bốn nữ cảnh vệ tất thảy đều y như người mẫu, tướng mạo đoan trang, vầng trán mơ hồ toát lên vài phần anh khí, càng nhìn càng thấy đẹp mắt.

Dương Mãnh sửa sang lại cảnh phục*, thần thái phấn khởi đi tới.

(*Cảnh phục tức Đồng phục Cảnh sát)

"Tiên sinh, xin ngài xuất trình chứng minh thư." Một cánh tay dài nhỏ nhắn duỗi tới.

Dương Mãnh quay đầu liếc mắt nhìn mỹ nữ, chỉ thấy cô ta biểu tình có vẻ nghiêm túc, đôi môi đỏ mọng hơi nhếch lên lộ ra vài phần dè dặt, mở miệng nói năng ngữ khí trang trọng thoáng chốc thật làm mê đắm lòng người. Dương Mãnh đang bỏ tay vào túi, lại đột nhiên không chủ ý mà biểu lộ vẽ thống khoái, cậu chính là đang có tâm ý tiểu tà ác, nghĩ muốn trêu chọc vị mỹ nữ này một chút, muốn xem dáng dấp oán trách của cô ta thế nào khi bị làm khó dễ.

Nghĩ vậy, một chân đứng thẳng, chân còn lại thừa thế chéo qua, đầu khẽ ngước 45 độ, trong nụ cười lộ ra vài phần đanh đá.

"Nếu tôi không có giấy chứng minh thì sao?"

Mỹ nữ thẳng thắn nói: "Xin lỗi, ngài không thể vào."

"Nếu tôi cứ muốn vào thì sao?" Dương Mãnh ánh mắt khiêu khích nhìn mỹ nữ.

Một giây sau, Dương Mãnh ngay lập tức bị người vác lên vai, ném tới khoảng đất trống chừng hơn 2 mét, đến một phút sau mới đứng lên được.

Sau đó, tang mi đáp mắt* mà đi trở lại, ngoan ngoãn lấy ra giấy xác nhận.

(*Tang mi đáp mắt ý nói mặt nhăn mày nhó, là mất mặt)

Vào phòng khách, phát hiện các mỹ nữ tiếp tân lại càng sinh đẹp tuyệt trần, Dương Mãnh tâm tư đang bị nghiền nát đột nhiên tỉnh táo trở lại. Lần này mới vừa được tiếp thu giáo huấn, liền sửa sang lại áo, tao nhã lễ phép đi tới.

"Xin hỏi ngài tìm ai?"

Nhân viên tiếp tân tiếng nói ngọt ngào thật làm Dương Mãnh nhịn không được mà rùng mình, một lúc lâu mới có thể trả lời: "Cố Hải."

"Ngài tìm chủ tịch của chúng tôi! Phải cần chủ tịch đồng ý, không có được sự phê chuẩn, tôi không chắc ngài có thể vào trong công ty."

"Tôi và hắn cùng học phổ thông với nhau, lại có giao tình với người yêu của hắn, cô trực tiếp gọi điện thoại cho hắn, nói hắn biết có Dương Mãnh tới, hắn nhất định sẽ tiếp đãi tôi, không tin cô cứ thử xem."

Nhân viên tiếp tân coi bộ trạng thái khổ sở, "Tiên sinh, xin lỗi, thời gian làm việc không thể tùy ý gọi vào điện thoại chủ tịch. Ngài nếu có việc gấp, xin liên lạc số riêng của chủ tịch, nếu chủ tịch nói lại với chúng tôi, chúng tôi mới có thể cho ngài vào."

Tôi nếu có số của Cố Hải thì còn tìm các người làm gì... Dương mãnh gãi gãi lỗ tai, thật là phiền toái.

Đang rầu rỉ, đột nhiên nhạy bén nghĩ ra một chuyện, thò tay lấy điện thoại ra, mở ra một thư mục, tìm được bức ảnh hắn và Bạch Lạc Nhân chụp chung, thử nhìn một chút liền đưa tới trước mặt nhân viên tiếp tân.

"Này, đây là tôi cùng Bạch Lạc Nhân chụp ảnh chung, từ nhỏ đến lớn đều có, tôi và hắn là bạn chí cốt."

Bất giác, nhân viên tiếp tân thực sự cầm điện thoại Dương Mãnh đưa lên xem, lại đưa cho nhân viên tiếp tân bên cạnh nhìn một chút, xác nhận không có vết tích chỉnh sửa cắt ghép*, thái độ đột nhiên đổi ngược hoàn toàn.

(*nguyên văn là ‘vô PS ngân tích chi hậu’, tức là không có dấu vết photoshop)

"Tiên sinh, thực sự xin lỗi, vừa rồi là chúng tôi không tìm hiểu tình huống, nếu có tiếp đãi không chu toàn, xin ngài thứ lỗi."

Nói xong, toàn bộ năm nhân viên tiếp tân đứng lên, cùng nhau nhìn Dương Mãnh cúi đầu một cái.

Dương Mãnh mắt lộ vẻ kinh sắc, cái này không phải quá khoa trương sao?

Cầm lại điện thoại, vội vàng đem bức ảnh bên trong cẩn thận giấu đi. Bình thường hắn vẫn hay mang nó khoe mẽ trước mặt đồng sự, khả dĩ có thể tránh bị người ta bắt nạt xem thường; đâu ngờ đem mấy bức ảnh chụp này ra, ngay lập tưc lại nhận được đãi ngộ như khách quý; bất quá ban đêm trước khi ngủ nhìn một cái, còn có thể tăng thêm dương khí trên người... Thật là một bảo vật a!

(Acc.., nhìn hình BLN mà tăng dương khí!! Khôn hồn đừng để Cố Hải thấy mấy tấm hình đó, Mãnh Nhi à!!)

"Tiên sinh, mời ngài đi theo tôi."

Dọc theo đường đi, Dương Mãnh gặp vô số mỹ nữ thoáng qua, cuộc sống của tên bủn xỉn này thật thoải mái quá mà.

Nhân viên tiếp tân giọng nói ngọt ngào vang lên bên tai Dương Mãnh, "Tiên sinh, lần sau ngài tới, nếu như không có hẹn trước, cũng có thể đưa ra bất cứ thứ gì chứng minh có liên quan đến Bạch tiên sinh, tỷ như chụp ảnh chung, tương tác blog, chữ kí tay,... Đương nhiên, nếu như ngài có thể để ngài ấy trực tiếp gọi điện cho chúng tôi sẽ càng dễ dàng hơn."

Dương Mãnh cộc lốc cười, "Cậu ấy bình thường bận rộn, tôi cũng không tiện gọi điện thoại cho cậu ấy."

Trên thực tế Dương Mãnh hôm nay đến, đã là cố ý giấu Bạch Lạc Nhân.

"Tiên sinh, thỉnh ngài ở phòng này chờ một chút."

Dương Mãnh kiên nhẫn ngồi chờ bên trong, liền có một tiểu thư xinh đẹp đi đến.

"Tiên sinh, ngài muốn uống chút gì không?"

Dương Mãnh thẳng thừng nhìn chằm chằm cô gái, "Cảm tạ, không cần." Nhìn cô cũng đã giải khát.

"Uống một chút trà kim ngân nhé! Có thể thanh nhiệt giải độc, rất thích hợp uống vào mùa hè."

Nói xong, đôi bàn tay ngọc ngà thon thả đưa tới một ly trà, nụ cười ngọt ngào.

Dương Mãnh ngồi ở đây tâm tình phức tạp không gì sánh được, Cố Hải đích thị đang hưởng thụ đãi ngộ của thượng đế a! Nói chứ sao Bạch Lạc Nhân có thể yên tâm được nhỉ? Nếu như mình làm chủ tịch ở đây, không cần dùng ba năm công sức, khẳng định nữ nhân khắp nơi đều phải chạy trốn.

Đang nghĩ ngợi, Cố Hải đi vào.

"Sao cậu lại tới đây?"

Dương Mãnh đứng lên, không rõ nguyên do, chợt nói chuyện với cậu ta có chút câu nệ.

"Tìm cậu có chút việc."

Cố Hải nhìn mỹ nữ ngoắc tay, "Được rồi, cô đi ra ngoài đi!"

Sau đó mặt chuyển hướng nhìn Dương Mãnh, "Chuyện gì?"

Phải rồi..ừm... Tôi tới để làm gì nhỉ? Dương Mãnh chính là bị các đại mỹ nhân làm cho mê mụi, mắc phải nửa ngày mới nhớ ra, lấy ra một cái USB, đưa cho Cố Hải, "Đây là tôi từ đại đội cảnh sát giao thông điều tra được một ít tư liệu, tôi nghĩ cậu cần phải xem qua một lần."

Cố Hải cũng không hỏi đây là cái gì, cứ tự nhiên mà nhận.

Từ phòng tiếp khách ra ngoài, Dương Mãnh không kiềm lòng được cứ như vậy mà về sao, cậu đi bộ qua từng tầng lầu, thưởng thức các nàng mỹ nữ một lúc lâu mới lưu luyến mà đi vào thang máy

Cửa thang máy mở, Diêm Nhã Tĩnh vừa ra ngoài, gặp được Dương Mãnh, không khỏi sửng sốt một chút.

Nhìn có chút quen mắt, nhưng nghĩ không ra đã gặp ở đâu.

Vẫn là Dương Mãnh nhận ra Diêm Nhã Tĩnh trước.

"Cô không phải ... chính là... ah, hôn thê của Cố Hải sao?" Dương Mãnh bô lô ba la lớn giọng hỏi.

Diêm Nhã Tĩnh sắc mặt có chút khó coi, "Chúng tôi đã sớm... không còn là một đôi." (Có quen nhau mà một đôi)

Dương Mãnh vẫn lớn tiếng hỏi lại, "Vậy cô vẫn còn chờ đợi cái gì? Cô sao còn chưa đi?"

"Anh.......!"

Diêm Nhã Tĩnh nhịn Dương Mãnh đến tức giận nói không ra lời, quay đầu lại nhìn thấy hé ra khuôn mặt tươi cười có chút hả hê.

"Anh cười cái gì mà cười?" Diêm Nhã Tĩnh cả giận nói.

Đông Triệt ngoác khóe miệng, "Ánh mắt cô chổ nào mà thấy tôi cười?"

Dương Mãnh quay đầu lại, thấy một nét mặt sáng sủa, anh khí tuấn kiệt, nhất thời hít vào một hơi khí lạnh, dò xét nhìn Đông Triệt hỏi: "Cậu cũng là người công ty này?"

Đông Triệt gật đầu.

"Tôi nói này đại muội tử*, cậu như thế nào có thể làm việc ở đây được?" Dương Mãnh ngước nhìn Đông Triệt.

(*‘Đại muội’ tức em gái lớn)

Đông Triệt trên mặt biến sắc, một hồi tái méc rồi lại trắng dã, chỉ thấy Diêm Nhã Tĩnh ở một bên, không giữ hình tượng chút nào mà cười nghiêng ngửa.

……………

Cố Hải trở lại phòng làm việc liền đem đoạn băng ra xem, sau khi xem, cậu ngồi yên hồi lâu, trong đầu lướt qua lướt lại đều là hình ảnh tai nạn ô tô năm xưa. Bạch Lạc Nhân lấy tay cạy tấm thép, ôm cậu trên mặt đất khóc, cõng cậu chạy điên cuồng trên đường... Đoạn ghi hình đích thị đã được Dương Mãnh tỉ mỉ cắt nối chỉnh sữa, cơ hồ như hình ảnh từ tất cả camera giám sát quanh khu vực đó đều được thu thập cắt ghép vào, ở hình ảnh cuối cùng, đích thị Bạch Lạc Nhân đang té ngã bên cạnh xe cứu thương, hai tay máu tươi nhễ nhại.

Giờ khắc này, Cố Hải mới biết được vì sao ngón tay của Bạch Lạc Nhân lại thành ra dị dạng như vậy.

Tựa hồ cảm nhận được tấm thép cắm vào trong thịt, thập chỉ liền tâm* ắt hẳn là đau đớn kinh khủng.

(*thập chỉ liền tâm, mười ngón tay gắn liền với tâm can, ý nói tay đứt ruột xót, đứt nát ngón tay thật chẳng khác bị đâm một nhát dao)

Hóa ra, không chỉ có cậucứu mạng Bạch Lạc Nhân, mà mạng củacậu, cũng chính vì Bạch Lạc Nhân mà giữ được.

……………..

Sang đến ngày thứ hai, Bạch Lạc Nhân hoàn toàn không biết chuyện gì, Cố Hải hẹn Bạch Hán Kỳ và Khương Viên ra gặp.

(*Dzô..dzô!! có biến, có biến!! Chuẩn bị tâm lý bà con!!)

Tính toán qua loa một hồi, Bạch Hán Kỳ và Khương Viên có thật đã nhiều năm như vậy mới cùng ngồi chung chỗ.

"Ba! Mẹ!" Cố Hải mở miệng trước.

Bạch Hán Kỳ và Khương Viên chợt không hẹn mà cùng đồng lòng, cùng một dáng bộ ngây ngô, lễ này...thật…không phải hơi lớn quá sao?

"Ngày hôm nay con tìm hai người tới, là muốn cùng hai người nói một việc."

Bạch Hán Kỳ ánh mắt thần khí bắt đầu thay đổi, kỳ thực ông đã đoán được, chỉ có Khương Viên thần sắc vẫn vô cùng lo lắng chờ Cố Hải nói.

"Con dự định, muốn cùng Nhân tử kết hôn "

(*Waa..a!!! Tung bông tung hoa đi mấy chế!! party thôi! ^,,^)

Câu này vừa nói ra, Bạch Hán Kỳ đều kinh hãi, ông cho rằng Cố Hải cùng lắm là thừa nhận cậu và Bạch Lạc Nhân đích thực chính thức có quan hệ, nào nghĩ tới cậu lại nói ra những lời mạnh bạo này, nhẫn nhịn những thứ cương mãnh như lời vừa rồi, thật trái tim vừa giải phẫu của ta làm sao chịu nổi.

Khương Viên hai tay đều run run.

"Tiểu Hải, con nói không phải thật chứ?"

Cố Hải tỏ ra rất nghiêm túc, "Thiên chân vạn xác*!" (*Ngàn vạn lần chính xác)

Khương Viên nâng chung trà lên uống một hớp nước, cố sức nuốt xuống.

"... Điều này.. ở Trung Quốc là không được phép!"

Cố Hải dừng một chút, biểu tình bình tĩnh nói: "Chúng con không cần chứng nhận, chúng con chỉ cần một nghi thức, chỉ cần các người và mọi người công nhận nghi thức, đây đối với chúng con mà nói như vậy đủ rồi."

Khương Viên quay đầu liếc nhìn Bạch Hán Kỳ, "Ông bây giờ sao không nói chuyện? Đó chính là con trai ông."

"Bà bây giờ mới biết nó là con tôi?" Bạch Hán Kỳ hừ lạnh một tiếng, "Bình thường bà không phải luôn nói đó là con bà sao? Bà nói đi, hôm nay quyền quyết định giao cho bà."

Khương Viên hung hăng trừng Bạch Hán Kỳ liếc mắt, sau đó đưa ánh mắt chuyển tới gượng mặt Cố Hải, thái độ gần như bình thản.

"Tiểu Hải ! Việc này dì nói cũng không tính gì được! Con cũng biết tính khí ba con, ông ấy chắc chắn sẽ không đồng ý!"

Cố Hải nhàn nhạt trả lời, "Người hiện tại không cần lo lắng về ba con, ngày hôm nay dì hãy dùng thân phận là mẹ ruột Nhân tử để quyết định, không có quan hệ gì với gia đình của con, người không cần lo lắng nhiều như vậy."

"Vậy..."

Nếu là mấy năm trước, Khương Viên khẳng định không cần suy nghĩ mà cự tuyệt, hai năm qua bà và Cố Hải quan hệ đang lúc thay đổi, đối mặt với Cố Hải, đã nói không nên lời huống hồ lại là những lời nghiêm túc.

Cố Hải đột nhiên từ trong túi áo lấy ra một cái hộp nhỏ, đẩy tới trước mặt Khương Viên.

"Đây là một chút tâm ý của tôi."

Không phải nhanh như vậy đã đặt sính lễ chứ? ... Khương Viên bất chợt cả kinh.

Cố Hải mở hộp, bên trong có một chiếc nhẫn, trải qua bao năm tháng hao mòn, chiếc nhẫn này đã không còn rạng rỡ như trước.

"Đây là lúc mẹ con và ba con kết hôn, bà nội con đưa cho mẹ con chiếc nhẫn này, bà nói đây là bằng chứng của người Cố gia. Mẹ con luôn nó đeo hơn mười năm, cho đến khi bà qua đời, cái nhẫn này đã được con gìn giữ đến bây giờ. Hiện tại con tặng nó cho người, rốt cuộc đem người ba con yêu quý và người Cố gia tôn kính mà giao toàn bộ trên tay người, coi như là bồi thường cho nhiều năm qua người đã chịu nhiều oan ức. Từ hôm nay trở đi, con chính thức nhận người là mẹ."

Khương viên ngây ngô sững sờ nói không ra lời.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.