Editor:Thỏ
Dương Mãnh ngồi một mình trong nhà hàng chờ Vưu Kỳ, mười hai giờ năm phút, Vưu đại soái trang bị đầy đủ, nhẹ nhàng tiến đến ngồi vào ghế.
Dương Mãnh ngước lên thoáng nhìn người đối diện, hờ hững nói: “Không biết xấu hổ, chỗ này có người rồi.”
“Tôi là Vưu Kỳ đây.”
Dương Mãnh ngạc nhiên ngẩng đầu lên, thấy Vưu Kỳ trước mặt, đầu đội mũ, đeo tóc giả, râu giả, còn quàng khăn kín mít…
“Trời nóng như vậy cậu che kín người không sợ bị rôm sảy hả?”
“Không sao.” Vưu Kỳ dùng khăn ướt xoa lên mặt, “Không có cách nào khác, mấy hôm trước ra mắt bộ phim kia, mức độ nổi tiếng của tôi đã tăng cao bất ngờ. Không biết thằng cháu trai nào mở miệng nói một câu! Ngày hôm sau tôi liền được lên tin chính mục giải trí, mấy ngày nay lúc nào cũng bị theo dõi…”
Dương Mãnh tự thấy nhột mà cúi đầu.
Vưu Kỳ lại hỏi: “Cậu mấy ngày nay bận rộn gì sao?”
“Tôi?” Dương Mãnh suy nghĩ hồi lâu, nhàn nhạt nói, “Tôi đi làm tăng ca.”
“Tiền làm thêm giờ thế nào?” Vưu Kỳ hỏi.
Dương Mãnh lập tức cáu kỉnh, “Tiền làm thêm giờ? Có tiền làm thêm giờ sao? Làm không công cho người khác!”
Vưu Kỳ hết sức ngạc nhiên, “Tôi nghe nói công chức nhà nước được đãi ngộ tốt lắm cơ mà, tưởng thu nhập phải tốt lắm!”
Dương Mãnh lắc lắc món đồ mua được ở vườn bách thú, gương mặt tội nghiệp.
“Tôi cho cho cậu biết, bộ quần áo xấu như thế này, bình thường tôi không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuong-an-phan-2-2/2641448/chuong-89.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.