Ở Na Uy đến hết năm mới, chồng chồng hai người quay trở về nhà bọn họ ở Mỹ.
Một ngày sau khi xuống phi cơ, Legna liền bị Elisa gọi điện giục đi làm, nguyên văn là: Tăng ca nhiều đến nỗi nổ tung tại chỗ rồi, mau đem theo đồ của bà đây lăn tới văn phòng, nhớ mua thêm vài thứ gì đó có thể chữa lành.
Còn Cecil tất nhiên là ở nhà ngủ ngon.
Lúc tỉnh lại là buổi chiều, cậu quyết định đến cửa hàng xem xét, sau khi xác nhận mọi thứ vẫn bình thường, cậu bắt tay chuẩn bị một thứ đã suy tính từ trước.
Mấy ngày sau, nửa đêm Legna mới tan tầm về nhà, vừa mở cửa căn hộ, trong nhà tối om, anh có chút khó hiểu, anh cho rằng Cecil ở nhà, nhưng trong bóng tối dường có có thứ gì đó di chuyển, thật kỳ quái.
Anh bật công tắc đèn hành lang lên, chỉ thấy một chú chó nhỏ màu kem tò mò nhìn mình, nó còn rất nhỏ, có lẽ mới một tháng tuổi thôi.
Legna buông cặp làm việc ra, ngồi xổm xuống, chó con vẫy đuôi chạy tới, anh vươn tay ôm lấy nó.
Đúng lúc này Cecil từ trong phòng đi ra, nhìn thấy chồng mình đang ôm chó con, liền lộ ra biểu cảm chột dạ “Em vốn muốn nói với anh trước, có thể là vừa nãy em không cẩn thận để nó chạy ra ngoài”.
“Đây là Mona Lisa.” Cecil nói, trên mặt viết “Em biết là em vẫn chưa nói với anh nhưng hi vọng anh thích nó”, bước tới bên người chồng vừa trở về: “Em gọi nó là Mona.”
Họ trao nhau nụ hôn, Legna
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuoc-la-cua-han/884835/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.