Một đôi tình nhân dù chia tay vì lý do gì thì nam nhân luôn mong nữ nhân đó thủ thân như ngọc vì hắn, nữ nhân cũng giống như vậy.
Chia tay là một chuyện, sau khi chia tay gặp được người mới lại là một chuyện khác. Chúc hắn sau này gặp được người tốt hơn nàng, vĩnh viễn chỉ là một lời nói dối trái với lương tâm.
Đương nhiên Lữ Đại không hy vọng Giang Bình cưới tân thê, nhất là lấy Lỗ tiểu thư. Lời nói của Lữ Minh Hồ giống như một thùng nước đá dội lên đầu nàng, nàng ngơ ngác nghĩ: Nếu Lỗ tiểu thư mới là nương tử của hắn, vậy thì nàng được xem là cái gì? Bà mối giật dây bắc cầu cho bọn họ sao?
Sắc mặt nàng trắng bệch, vẻ sáng ngời trong ánh mắt hoàn toàn biến mất, lúng túng nói: “Ngài biết cả rồi sao?”
Lữ Minh Hồ nói: “Ta đã khuyên ngươi rồi.”
Nhưng y vừa mới dịu dàng an ủi nàng, bỗng nhiên lại trở về dáng vẻ cao cao tại thượng, lạnh lùng nhìn nàng đang khốn đốn vì tình.
Lữ Đại muốn cầu xin y đừng tàn nhẫn như thế, bảo nàng đưa thuốc cho ai cũng được, chỉ xin đừng là Giang Bình. Nhưng cầu xin cũng đâu có tác dụng gì? Chuyện mà y đã quyết định thì chẳng ai có thể thay đổi được.
Hơn nữa nàng cũng biết, nếu cứ khăng khăng thay đổi số mệnh của Giang Bình thì có lẽ chỉ đem đến cho hắn tai họa ngoài ý muốn.
Cuối cùng nàng không nói gì, chỉ ngồi im như con rối gỗ. Tuy Lữ Minh Hồ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuoc-kieu-tien/3401932/chuong-53.html