Bên ngoài náo loạn như vậy, Diệp viên ngoại vẫn ung dung nằm trên ghế mây, nghe hai nữ nhân ăn mặc xinh đẹp hát ‘Lâm Giang Tiên’, rất có phong thái của đại tướng dù núi Thái Sơn có sụp đổ thì sắc mặt vẫn không thay đổi.
(1) Đã ba năm kể từ khi chúng ta chia cách ở kinh thành, vượt qua chân trời góc bể nàng bôn tẩu khắp nhân gian. Khi gặp lại nụ cười vẫn ấm áp như gió xuân. Lòng nàng như giếng cổ không gợn sóng, chí khí cao như khóm trúc trời xuân.
(2) Lòng ta phiền muộn vì nàng phải cô đơn giương cánh buồm lẻ loi, lúc tiễn đưa mây mờ trăng tỏ. Cuộc đời có ca kỹ bồi rượu không quá thê lương. Sống như ở trong tửu lâu cao rộng, còn ta không giống như một du khách.
(*(1),(2): Dịch bài <<Lâm Giang Tiên>>, Tác giả: Tô Thức, thời nhà Tống.)
Diệp viên ngoại híp mắt, vừa ngâm nga theo giai điệu du dương, vừa gõ nhịp vào tay vịn ghế mây. Hắn trông mới hơn ba mươi tuổi, khuôn mặt trắng trẻo, để râu quai nón, dáng người mập mạp, chiếc mũi đỏ bóng đến phát sáng, mười ngón tay núc ních đầy mỡ.
Trên người hắn có mùi rượu nồng đậm, khiến người ta nghi ngờ thứ đang chảy trong cơ thể hắn không phải là máu mà là rượu. Quản gia bước nhanh tới, cúi người bên tai hắn, thuật lại tình huống bên ngoài.
Diệp viên ngoại thè lưỡi lớn, ậm ừ nói: “Cho bọn họ chút tiền là được chứ gì, một người ba trăm lượng, cũng đủ mua mấy cái mạng người rồi.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuoc-kieu-tien/3401930/chuong-51.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.