Từ trước đến nay linh sủng luôn vây quanh chủ nhân, Lữ Đại cũng không ngoại lệ, khi chưa biết bay nàng rất thích bám dính lấy Lữ Minh Hồ, lông xù như quả bông nép vào vạt áo và tay áo của y, để lộ ra cái đầu nho nhỏ, nhìn những cuốn sách y xem hoặc lắng nghe y tụng kinh.
Lữ Minh Hồ từ lâu đã trở thành trung tâm cuộc sống của nàng, tuy rằng nàng tự tiện thành thân cũng là vì giận dỗi y, nhưng bây giờ nàng đang ở bên cạnh y mà tâm trí lại dành cho người khác – một phàm nhân nhân bình thường không có gì đặc biệt.
Ngắn ngủi chỉ vài tháng mà phàm nhân tên Giang Bình này đã chiếm một vị trí trong lòng nàng sao?
Lữ Đại chợt ngước mắt lên, đối diện với ánh mắt trầm tư của y, giống như đệ tử làm việc riêng bị sư phụ bắt được, lật đật xóa đi hình ảnh trước mắt, mỉm cười nói: “Minh Hồ, lần này ngài đã học được bao nhiêu phần rồi?”
Lữ Minh Hồ dời tầm mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, nhàn nhạt nói: “Lưu Ba Kiếm Pháp cao thâm huyền diệu, không phải một sớm một chiều là có thể học được.”
“Nếu ngươi không nỡ rời xa Giang Bình thì đi tìm hắn đi.”
Vốn cũng không phải nỡ rời xa gì, nhưng đêm dài đằng đẵng, chăn đơn gối chiếc không ngủ được lại bắt đầu nhớ đến cảm giác được ôm ấp.
Giang Bình sắp về lại Kim Lăng, nếu nàng không quay lại thì trò lừa đảo này sẽ kết thúc. Trong lòng Tiểu Hỉ Thước sốt ruột,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuoc-kieu-tien/3401912/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.