Nội đan ngàn năm của ba ba tinh có thể đổi được một cung điện ở Hải Thị và mười lô đỉnh xinh đẹp. Không có người nào đi lấy vật quý giá như vậy để đút cho linh sủng ăn, ngoại trừ Lữ Minh hồ.
Người khác coi như vật trân bảo, y không thèm để ý tới, đồ mà người khác chẳng thèm ngó tới thì y coi như trân bảo. Y chính là một người kỳ lạ có thiên phú dị bẩm như vậy.
Trở lại Phi Sương Viện, Lữ Đại ăn nội đan ngàn năm của ba ba tinh, lười biếng nằm phơi nắng ở trên bệ cửa sổ.
Lữ Minh Hồ ngồi trên giường đọc kinh thư, nàng phạch phạch bay đến đậu trên bờ vai rộng của y, nhìn theo một hồi, may mắn thấy trên sách có một từ đọc được là ‘duyên phận’, nàng nhanh nhảu nói: “Minh Hồ, duyên phận là gì?”
Lữ Minh Hồ trầm ngâm một lát, giải thích theo cách mà nàng có thể hiểu được: “Giả sử ngươi đi vào một mảnh vườn trái cây, ăn một quả, trái cây đó và ngươi chính là duyên phận.”
Lữ Đại nghiêng đầu ngẫm nghĩ: “Vậy Lư Sơn có nhiều chim như thế, Minh Hồ lại thu dưỡng ta, ta và ngài có phải là duyên phận không?”
Lữ Minh Hồ kinh ngạc trước sự lĩnh hội cao của nàng, trong mắt có chút tán thưởng, vuốt cằm nói: “Đương nhiên là tính.”
Lữ Đại biết Phật Môn còn có chuyện nhân quả, duyên phận kiếp này có lẽ là quả của kiếp trước, cũng có lẽ là nhân của kiếp sau. Không biết nàng và Lữ Minh Hồ đã gieo nhân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuoc-kieu-tien/3401897/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.