Bạch Diệc Nan ở trong một ngôi nhà ngoài Tập Khánh Môn, Giang Bình xuống ngựa ở trước cửa, lấy một hộp gỗ sơn mài màu đen từ Nhàn Vân đi theo quản gia đến sảnh.
Ngồi chốc lát, Bạch Diệc Nan đi vào gặp mặt, ngồi xuống cười nói: “Giang huynh tới giúp ta bắt quỷ, tôn phu nhân* có biết không?”
(*tôn phu nhân: cách gọi thể hiện sự tôn trọng đối với người liên quan đến người đối diện.)
Giang Bình cười nói: “Sợ nàng ấy lo lắng, ta giấu nàng tới đây.”
Bạch Diệc không thể tin được: “Tôn phu nhân cũng là người Hàng Châu sao?”
Giang Bình khẽ gật đầu: “Ngày khác ta sẽ để nàng đến bái kiến tẩu phu nhân.”
Bạch Diệc Nan nói: “Ta là người độc thân, tẩu phu nhân gì chứ?”
Giang Bình rất kinh ngạc, tối hôm qua tự niên canh* có nói y năm nay ba mươi hai, làm sao còn chưa thành thân? Chắc hẳn có chút ẩn tình.
(*niên canh: ngày tháng năm sinh của một người, chỉ tuổi tác.)
Giang Bình không hỏi, trừ phi chuyện làm ăn, những thứ khác người ta không muốn nói thì hắn xưa nay chưa bao giờ hỏi.
Trong lúc trò chuyện, các nha hoàn đã bày bàn cơm bưng rượu và thức ăn lên. Hai người ăn uống mấy chén, ánh sáng đỏ phía chân trời dần khuất, đèn lồ ng đỏ thắm được thắp sáng trong hiên nhà. Bạch Diệc Nan kêu tất cả hạ nhân trở về phòng của mình, cho tới khi gà gáy không một ai được phép ra ngoài.
Y bưng một chén rượu lên, đánh giá sắc mặt của Giang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuoc-kieu-tien/3401896/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.