3.
Tôi còn nhớ hai năm trước, khi anh ta đưa tôi đến Cục Dân Chính để lấy giấy chứng nhận, anh ta nói:
“Chị ơi, từ giờ trở đi, tiền kiếm em kiếm được đều là tài sản chung của chúng ta.”
“Đường Dung, kể từ lúc mười tám tuổi em đã rất mong chờ nhanh đến ngày này.”
Khi đó, Chu Chú giống như một chú cún con bám víu vào tôi và anh ta thậm chí còn đưa tôi đi cùng ở mỗi lễ hội âm nhạc khi anh ấy đi biểu diễn.
Nhưng hóa ra một ngày nào đó, con cún con ấy sẽ quay lại và cắn lại tôi.
Tôi nhìn chằm chằm vào mắt anh ta và khẽ nói:
“Tôi muốn 60 triệu”.
Anh ta nổi tiếng trong một thời gian ngắn, đây gần như là toàn bộ số tiền mà anh ta đã kiếm được từ lúc đó cho đến nay.
Nếu anh ta đưa nó cho tôi, tất cả các khoản chi tiêu sau này chắc chắn sẽ khó mà xoay vòng được.
“Không thể được.”
Anh ta buông tay tôi ra, lạnh lùng nhìn tôi:
“Nếu cô thật lòng thật dạ nghĩ muốn đoạn tuyệt như thế thì hãy ra giá hợp lý đi, rồi chúng ta nói sau. Đường Dung, bản thân của cô không đáng giá như cô nghĩ đâu.”
Chúng tôi đã ở bên nhau suốt mười một năm từ khi còn thơ ấu cho đến hiện tại.
Bây giờ đoạn đường mà chúng tôi đã cùng nhau trải qua chỉ được gói gọn trong một câu nói của anh ta.
….Đường Dung, bản thân của cô không đáng giá như cô nghĩ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuoc-hoi-han-co-vi-gi/2881319/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.