5. 
Trước khi tôi và Chu Chú lên lầu, La Thu đã cố tình kéo anh ta lại sau đó để lại một vết son môi trên cổ áo sơ mi trắng của anh ta. 
“Anh ơi đi sớm về sớm nha, em ở dưới lầu chờ anh đó.” 
Trên mặt La Thu lộ ra vẻ mặt lưu luyến, giọng nói cũng có phần nũng nịu ngọt ngào nói: 
“Lát nữa chúng ta còn đi công viên Tân Hải ngắm hoàng hôn nữa đó nha.” 
Với giọng nói này, cô đã hát song ca rất nhiều bài hát với Chu Chú. 
Chu Chú gật đầu đồng ý. 
Lên lầu, Chu Chú đi vào ngồi xuống chiếc ghế sô pha cũ kỹ. Sau đó, cầm lấy cây đàn ghi ta từ phía sau ghế sô pha, lạnh giọng hỏi: 
“Cô muốn nghe gì?” 
“Cầu hôn” 
Anh ta đột nhiên dừng lại, cau mày nhìn tôi như đang nhìn một con quái vật nào đó. 
Tôi không biết trong khoảnh khắc đó, điều gì đã lóe lên trong lòng anh ta? 
Chẳng lẽ lại là Chu Chú mười tám tuổi cùng với Đường Dung hai mươi tuổi ngồi cạnh nhau ở góc sân thể dục và đánh đàn trong bóng tối, từng nốt từng nốt nhạc vang lên đều chuẩn xác. 
Sau khi hát xong, anh ta cất đàn rồi vòng tay ôm lấy tôi dựa vào vai anh ta: 
“Trong tất cả bài hát em từng viết thì đây là bài hát em ưng ý nhất, em tặng nó cho Dung Dung mà em yêu nhất”. 
Nhưng mà hiện tại. 
Một lúc sau, anh ta đột nhiên cười lạnh: 
“Cô muốn chơi bài tình 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuoc-hoi-han-co-vi-gi/2881315/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.