Chương 7:
Tôi đã sống trong giằng co và dằn vặt như thế, hết năm này đến năm khác.
Đường Ôn Ngọc dường như trở nên ngoan ngoãn lạ thường.
Nó tuy vẫn ít nói nhưng biết nghe lời hơn và dáng người thì ngày một cao lên, như một cây bạch dương non vươn thẳng trong gió.
Còn tôi, vì dành hết tâm trí để kèm cặp và chăm sóc cho nó, nên đã bỏ lỡ ngôi trường đại học mơ ước.
Ngày nhận giấy báo trúng tuyển, cả nhà họ hàng kéo đến chúc mừng, thực ra là đến để xem chuyện, ai nấy cũng cười giả lả, miệng nói lời an ủi mà giọng lại lộ rõ vẻ thương hại:
“Ôi dào, Kiều Kiều vậy là giỏi lắm rồi! Bao giờ tổ chức tiệc đậu đại học thế?”
Tôi chưa kịp nói gì thì một tiếng “vút!” vang lên.
Ba tôi rút dây nịt, ngay trước mặt mọi người, vung tay quất thẳng vào người Đường Ôn Ngọc.
Từng cú quất mạnh, rít gió, giáng xuống làn da trắng bệch.
“Thành tích của mày tệ thì thôi đi, ngày nào cũng bám lấy chị mày bắt nó dạy kèm! Giờ thì hay rồi, nó học sa sút theo mày, trượt cả trường tốt rồi đó!”
“Đồ vô dụng! Sao mày không c.h.ế.t đi cho rồi!”
Những lời cay độc tuôn ra không ngừng.
Nhưng nó vẫn đứng yên, lưng thẳng tắp, không né tránh, cũng không kêu một tiếng.
Ngay cả khi dây nịt quất rách da, mắt nó vẫn trơ trơ, không chớp lấy một cái.
Tôi hiểu, ba tôi luôn thích khoe với họ hàng rằng mình có một cô con gái xuất sắc, tôi là niềm tự hào, là bằng chứng giáo d.ụ.c thành
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuoc-ha-sot/4796953/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.