Chương 4:
Trong lúc đó, nó vẫn mở to đôi mắt đen láy nhìn tôi mỉm cười, trong ánh mắt ấy lại ẩn chứa một thứ ánh sáng sâu thẳm khó đoán.
Bỗng ngoài cửa sổ, pháo hoa rực rỡ nổ tung trên bầu trời.
Năm mới đến rồi, cũng là khởi đầu mới của chúng tôi.
Tôi và nó đứng cạnh nhau bên cửa sổ, lặng lẽ nhìn bầu trời rực sáng ngắn ngủi ấy.
Một lúc lâu sau, tôi hít sâu, khẽ nói lời hứa:
“Ôn Ngọc này, nếu sau này có ai bắt nạt em, em nhất định phải nói với chị. Chị sẽ bảo vệ em.”
Pháo hoa nổ tung sáng rực cả căn phòng.
Tôi chỉ nhìn thấy nụ cười chân thành đến lạ thường trên khuôn mặt của cậu thiếu niên ấy.
Nó khẽ gật đầu, đáp lại một cách nghiêm túc:
“Vâng.”
Tôi lấy ra một chiếc hộp nhỏ tinh xảo, đưa cho nó, ra hiệu mở ra.
Đường Ôn Ngọc mở nắp, bên trong là một chuỗi hạt gỗ cổ xưa, ánh sáng mộc mạc phản chiếu trong mắt nó.
Đó là chuỗi bồ đề tôi đã đến chùa xin về.
Sư thầy nói nó có thể giúp tĩnh tâm, an thần.
Dù không biết có hiệu nghiệm thật hay không nhưng tôi vẫn muốn thử, chỉ cần nó có thể áp chế được phần nhỏ sát khí trong người nó là đủ.
Thấy nó ngẩn ngơ rồi nở nụ cười rạng rỡ, tôi ôm lấy nó rồi khẽ nói:
“Ôn Ngọc, chúc em năm mới vui vẻ.”
Rồi tôi dặn dò thêm:
“Từ nay phải chăm học, làm người tốt, nghe lời chị, được không?”
Nó nhanh chóng đeo chuỗi hạt lên tay, siết chặt vòng tay ôm lấy tôi, trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuoc-ha-sot/4796950/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.