Chương 3:
Đêm ba mươi Tết.
Mẹ nấu cả một bàn đầy món ngon.
Cả nhà bốn người, như mọi năm trước, quây quần bên bàn ăn, nói cười vui vẻ, ấm áp và đầm ấm vô cùng.
Nhưng bầu không khí ấy… chỉ tồn tại giữa ba, mẹ và tôi mà thôi.
Đường Ôn Ngọc em trai tôi thì sắc mặt tái nhợt, lặng lẽ ngồi một góc, ăn cơm mà không nói một lời.
Kiếp trước, tôi từng cảm thấy may mắn vì mình sống trong một gia đình trọng nữ khinh nam.
Là chị, hơn Đường Ôn Ngọc hai tuổi, tôi gần như nhận hết mọi tình yêu thương của ba mẹ.
Còn nó thì như cây bạch dương nhỏ lẻ loi giữa sa mạc, phải chống chọi với gió cát, lay lắt từng ngày.
Ba tôi mỉm cười hiền hậu, gắp cho tôi một cái đùi gà nóng hổi từ trong nồi ra:
“Kiều Kiều, con mới khỏi bệnh, người còn yếu, ăn nhiều một chút nhé.”
Tôi mỉm cười cảm kích, lòng vẫn tràn ngập niềm vui vì ba mẹ còn sống.
Nhưng chỉ cần liếc thấy gương mặt lạnh lẽo của Đường Ôn Ngọc, tay tôi run lên, suýt đ.á.n.h rơi cả đôi đũa.
Tôi nuốt khan, vội gắp miếng đùi gà trong bát mình sang bát nó.
Bắt gặp ánh mắt ngơ ngác của em, tôi gượng cười:
“Ôn Ngọc đang tuổi lớn, em ăn đi. Chị giảm cân mà.”
Ba tôi cau mày, trừng mắt nhìn em, rồi lại gắp thêm một cái đùi gà khác bỏ vào bát tôi.
“Là con trai thì phải biết nhường chị chứ! Một cái đùi gà có ăn hay không cũng chẳng c.h.ế.t ai đâu!”
Giọng điệu đầy trách móc ấy khiến tim tôi như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuoc-ha-sot/4796949/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.