Trình Khác lần đầu tiên mất ngủ triệt để như vậy, cả đêm hắn chẳng ngủ được, cứ nằm trên giường sững sờ.
Giang Dư Đoạt vẫn luôn trong phòng ngủ, mà cũng không ngủ.
Ngồi trước cửa sổ nhìn ra bên ngoài.
Trình Khác không biết y đang nhìn gì, cửa sổ ngoài phòng khách còn có thể nhìn ra đường, cửa sổ trong phòng ngủ là nhìn ra sân sau, tường bao rất cao, cũng không có lan can.
Chắc chỉ có thể nhìn thấy cái đèn kia đi.
Giang Dư Đoạt cũng không ngồi ngẩn người, lúc y ngẩn người sẽ không hút thuốc, mà đêm đó y đều đang hút thuốc.
Tuy rằng y rất cẩn thận hé cửa sổ ra một khe nhỏ, miệng cũng hướng khe nhỏ mà nhả khói, Trình Khác vẫn có thể cảm giác được khói thuốc lượn lờ trong phòng.
Bình thường hắn nhất định sẽ xông dậy đánh người, không thể không hút được à, lúc hút không đi ra ngoài được à!
Mà cả đêm này, hắn đều chẳng hé răng.
Lúc hừng đông, Giang Dư Đoạt đứng dậy, nhẹ nhàng ra khỏi phòng ngủ, có lẽ là rửa mặt.
Lúc đẩy cửa tiến vào, Trình Khác nghe thấy y nhỏ giọng mắng một câu: “Đệt, mẹ nó chứ, sặc.”
Trình Khác không nhúc nhích, có thể nghe thấy y đang cầm áo bắt đầu quạt phần phật trong phòng, có lẽ là muốn quạt bay khói ra ngoài.
Có điều chẳng có tác dụng gì, Trình Khác nghe thấy có hơi buồn cười.
“Trình Khác!” Giang Dư Đoạt gọi hắn.
“Ơ?” Trình Khác đáp.
“Đừng giả ngủ nữa,” Giang Dư Đoạt nói, “Dậy ra ngoài đi, sặc chết anh cả tối rồi, không cảm giác được gì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuoc-giai-giai-duoc/767531/chuong-77.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.