Sau khi chia tay Khinh Vân,Vu Thiểu Đình về đến nhà.
Đẩy cửa ra nghe được tiếng đàn du dương.
Từ từ đi về phía cô gái chuyên tâm đàn piano,quàng lên eo cô nhắm mắt lại,giai điệu trên đầu ngón tay cô có thể an ủi phiền muộn trong lòng hắn.
Đàn xong khúc nhạc Liễu Uyển Nhi nghiêng đầu sang chỗ khác.
Một ngày không thấy cằm của hắn đã mọc ra râu,trên gương mặt tuấn tú có vẻ uể oải.
“Đói bụng rồi sao,có cần bảo người giúp việc làm chút đồ ăn cho anh?”
Không,mở mắt ra lẳng lặng nhìn cô bé trước mắt.
Bỗng nhiên môi của hắn ấn xuống,cạy mở hàm răng của cô,dùng sức mút mùi vị ngon ngọt của cô.
Cho đến hai bên không thể hít thở mới buông ra.
“Anh làm sao vậy?” Liễu Uyển Nhi quan tâm nói.
Nụ hôn của hắn không giống trước kia,hiện tại mang theo một chút đấu tranh xen lẫn thống khổ.
Nếu như cô biết ban đầu Tô Lực Hằng không vô tình đuổi giết bọn họ,cô có quay đầu lại đi tìm hắn không?
“Nếu như một lần nữa để em lựa chọn,anh và đại ca em sẽ chọn ai?” Vẫn không nhịn được thủ dò xét.
Liễu Uyển Nhi giật mình nhìn hắn, tại sao muốn hỏi như vậy? Chẳng lẽ hắn biết Tô Lực Hằng xuất hiện.
Cô không nói khiến Thiểu Đình hoảng sợ.
“Không cần trả lời,anh hỏi quá nhàm chán.” Bối rối tránh ánh mắt của cô,sợ nghe được đáp án khiến hắn đau lòng.
Nhìn thấy cảm xúc trong mắt hắn,Liễu Uyển Nhi dựa vào lồng ngực của hắn: “Hắn đã sớm rời khỏi cuộc sống của em,tương lai người bên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuc-thuc-yeu-nghiet/1240038/chuong-127.html