Nhìn trên báo chí không ngừng phơi sáng vấn đề an toàn ngành nghề thực phẩm,trên mặt Tô Lực Hằng lộ ra một nụ cười lạnh,xem ra đàn em năm đó của hắn hôm nay đã trở thành một con ưng non trong thương trường.
Bất quá đã chơi thì phải chơi đến cùng,nếu như đối thủ quá yếu cũng không có ý nghĩa.
Cầm lấy điện thoại: “Nói với ngân hàng không cho công ty Vu Thiểu Đình vay nợ.”
Hắn muốn xem tên kia lựa chọn thế nào? Là bảo vệ mình hay bảo vệ Lâm Cẩm Quyền,đáp án chính xác vĩnh viễn chỉ có một,hai nhà cùng chịu diệt vong.
Sự kiện mới được ngăn chận,công ty hắn liên tiếp gặp chuyện không may,xem ra hiện tại Tô Lực Hằng không phá hủy bọn họ sẽ không dừng tay,mà Vu Thiểu Đình rất hiểu rõ,trên thương trường cần phải có tiền,số tiền của hắn cộng thêm tập đoàn Lâm thị căn bản không cách nào đấu lại Tô Lực Hằng.
Nghĩ tới nghĩ lui,hắn có lẽ nên đi gặp lại bạn cũ.
Gọi đến một dãy số mà hắn sắp sữa quên lãng: “Khinh Vân,tôi là Thiểu Đình,có thời gian gặp mặt không?”
Trong quán rượu.
Hai người đàn ông từng sóng vai cùng cùng sống cùng chết.
“Năm đó cậu tại sao phải đưa Tiểu Tiểu rời đi?” Vấn để này hỏi muộn năm năm cũng làm cho Khinh Vân nghi ngờ năm năm.
Bởi vì thủy chung không bỏ xuống được tình cảm,nhưng trên đường rời đi hắn đã từng nghĩ đưa cô trở về Tô gia,nếu như không phải cuộc đuổi giết vô tình kia.
“Đại ca nhất định rất hận chúng tôi rời đi ?” Lời vừa ra khỏi miệng,Vu Thiểu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuc-thuc-yeu-nghiet/1240037/chuong-126.html