“Tay đau không?” Rốt cục chỉ còn hai người bọn họ,Liễu Uyển Nhi hỏi ra lo lắng giấu trong lòng. 
“Vết thương nhỏ này không coi vào đâu.” Tô Lực Hằng nói thật nhẹ nhàng. 
Thấy mắt cô lần nữa hồng lên,Tô Lực Hằng lập tức nói: “Em quên quy định của anh ư,điều thứ hai là cái gì?” 
“Không thể khóc.” Giọng có chút nghẹn ngào,cố gắng bị đè nén nước mắt muốn chảy ra. 
Thấy vẻ mặt cô dần dần khôi phục bình thường,Tô Lực Hằng rốt cục thở phào nhẹ nhõm: “Vậy mới là cô gái tốt.” 
Bởi vì mới vừa rồi đánh nhau bây giờ trên người Tô Lực Hằng toàn là cát và vết máu. 
Pha xong nước tắm Liễu Uyển Nhi đang chuẩn bị rời khỏi phòng tắm,thân thểbỗng nhiên bị vòng vào lồng ngực quen thuộc, phía sau truyền đến giọngnói đáng thương của hắn: “Anh chỉ có một bàn tay,làm sao tắm?” 
Nhìntay phải hắn bôi đầy thuốc,xem ra vết thương vô cùng nghiêm trọng,suynghĩ một chút Liễu Uyển Nhi ngượng ngùng nói: “Em giúp anh được không.” 
“Nhìn em có thành ý thế,anh đành miễn cưỡng đồng ý để em làm.” Tô Lực Hằng vẻ mặt được tiện nghi còn khoe mã. 
Liễu Uyển Nhi giúp hắn cỡi áo cùng quần trên người,đến khi còn sót lại quầnlót trên người,bàn tay nhỏ bé dừng lại,hai gò má đó hồng,hai con mắttránh trái tránh phải,trời ơi ~ còn cần tiếp tục nữa không? 
“Tiểu Tiểu,em đợi nước lạnh rồi mới tắm cho anh sao?” Nhìn cô bé xấu hổ, Tô Lực Hằng cười xấu xa. 
Không quản được nhiều,Liễu Uyển Nhi nhắm mắt,không suy nghĩ gì từng chút kéo vật còn sót lại che đậy trên người hắn. 
“Tiểu thư thô lỗ 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuc-thuc-yeu-nghiet-dung-den-gan/1403726/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.