Khi Cảnh Thiên ly khai Ma giới, trời còn chưa sáng, mà lúc hắn ngự kiếm đến Thanh Phong Đình thì mặt trời đã ló dạng ở phương Đông. Sắc trời hôm nay không xanh, không khí tựa hồ đậm đặc hơi nước, mưa nhỏ lất phất trên mặt hắn khiến cho lòng hắn không khỏi vô cớ phát lạnh.
Địa thế của Thương Sơn cũng không hiểm trở, chỉ là rừng rậm um tùm, nhìn từ nơi xa không khác gì dã thú đen ngòm. Mà thựa ra, Thương Sơn Đỉnh vừa xảy ra một hồi huyết chiến. Cảnh Thiên một lần nữa buộc chặt Trấn Yêu Kiếm trên lưng, ngồi ở thềm đá chờ Từ Trường Khanh đến.
Kỳ thực, những ngày ẩn náu ở Ma giới cũng không dễ chịu, tuy rằng cẩn thận giả trang, nhưng hắn luôn lo sợ bị người khác phát hiện. Cảnh Thiên trà trộn vào địa bàn của A Đậu, thành công lấy được tín nhiệm của ếch yêu, lúc nào cũng để tâm hành tung của Từ Trường Khanh. Hắn tuy rằng không nhìn thấy Từ Trường Khanh, nhưng nghe A Đậu nói, Từ Trường Khanh tựa hồ ‘tinh thần không tệ, mỗi ngày đều luyện kiếm, cùng Ma Tôn cười cười nói nói…”
Nghe được những lời đầu, Cảnh Thiên không giấu nổi vui mừng, nhưng rồi mấy chữ sau cùng, hắn không tránh khỏi ăn vào một hũ giấm chua. Trong nháy mắt này, ngũ vị giao tạp đều nhảy loạn trong lòng, nhưng người vốn là do mình đẩy đi, hắn chỉ có thể nuốt khó chịu vào trong bụng: “Ta nguyền rủa ngươi ngủ liền một trăm năm, một trăm năm rồi lại một trăm năm…” Cảnh Thiên ngồi trên thềm Thanh Phong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuc-thien-mong-hoa-luc/2127674/chuong-144.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.