Đi ra khỏi phòng, bóng đêm u tĩnh, Từ Trường Khanh ngưng mắt nhìn tinh không, chỉ cảm thấy cõi lòng rối loạn.
“Đại sư huynh, trở về phòng đi thôi.”
“Thường Dận, đệ trở về trước đi, ta đi lên đỉnh Ngưng Thúy.”
Thường Dận chau mày nhìn Từ Trường Khanh, “Huynh lên đó làm gì? Nếu huynh thật sự muốn đi, để đệ đi cùng huynh.”
Từ Trường Khanh thản nhiên nói, “Yên tâm, chuyện đêm nay tuy rằng ngoài dự liệu, nhưng ta cũng sớm chuẩn bị tâm lý rồi. Trường Khanh tu đạo nhiều năm, việc nhỏ thế này không thể khiến tâm thần ta đại loạn. Ta đã hẹn với Cảnh huynh đệ đêm nay đến đỉnh Ngưng Thúy dạy hắn Bổ Thiên Trận Pháp, cho nên mới muốn đến đó.”
“Huynh nói vậy đệ yên tâm rồi, Thường Dận cáo từ.”
Từ Trường Khanh gật đầu, xoay người dời đi. Y biết Thường Dận thận trọng, chắc chắn sẽ theo sau lưng mình, vì vậy tận lực bước chậm. Đảo mắt đã đến đỉnh Ngưng Thúy, trước mặt một bóng người thanh sam đứng lặng, Cảnh Thiên có lẽ chờ đã lâu. Thân ảnh theo sau cũng ngừng cước bộ, chốc lát biến mất vào ánh trăng thanh lương.
“Đậu Phụ Trắng, sao đến muộn như vậy? Ngồi xuống nghỉ ngơi một chút… Có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không?”
“Phải.”
Từ Trường Khanh đem chuyện mới xảy ra kể lại cho Cảnh Thiên, cuối cùng mới nói: “Chưởng môn nội lực cao siêu, chư vị trưởng lão thân thể cũng không gặp vấn đề gì, vì sao phải chọn thời điểm này nói cho ta biết sự thật thân thế?” Y lập
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuc-thien-mong-hoa-luc/2127662/chuong-132.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.