“Thường Dận quả nhiên đã nói tất cả cho huynh biết rồi.”
“Đêm đó huynh gặp chuyện không may, ta cõng huynh về phòng đụng ngay phải Thường Dận, hắn nhìn thấy mặt mũi huynh trắng bệch, ngay đêm đó đã đem toàn bộ sự tình nói với ta, lúc ấy ta mới biết trên người huynh còn phải gánh vác trọng trách lớn như vậy, trách không được huynh ép ta thề độc. Đậu Phụ Trắng… huynh thật khờ… khờ chết đi…”
“…”
Hai người rời khỏi thềm đá, chậm rãi bước đi. Dưới ánh trăng nhàn nhạt, trên sơn đạo, bốn phía trúc mọc san sát, suối nhỏ uốn quanh, sương mù lãng đãng. Có một mùi hương kỳ lạ quanh quẩn đâu đây, giục người không uống tự say.
“Đây là hương gì?”
Từ Trường Khanh ngưng thần chốc lát, mỉm cười đáp: “Là Tam Sinh Hoa chỉ mọc ở Thối Tư Nhai, cuối xuân phát ra hương khí, đêm nay gió lớn, thuận gió bay đến nơi này.”
“Tam Sinh Hoa vì sao chỉ mọc ở Thối Tư Nhai? Trên đời thật sự có loài hoa kỳ diệu như vậy? Nếu như ăn Tam Sinh Hoa, có phải sẽ nhớ được ký ức của tam sinh tam thế?”
“Tam Sinh Hoa là loài hoa mà khai sơn sư tổ của Thục Sơn tự tay trồng ra, nơi khác không thể có. Kỳ thực loài hoa này khi nở cũng rất bình thường, không có gì đặc biệt. Đôi khi chúng ta lấy xuống làm thuốc, nếu huynh hiếu kỳ, ngày mai ta sẽ đưa huynh đến Dược Các nhìn xem.”
Cảnh Thiên cười ha ha, “Ta tuyệt không hiếu kỳ, tổ sư các huynh có Tam Sinh Hoa,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuc-thien-mong-hoa-luc/2127660/chuong-130.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.