Cảnh Thiên ngồi bất động nhìn mây trôi lững lờ, quang ảnh mê huyễn chập chờn phía sau khiến hắn có một loại cảm giác bừng tỉnh. Đúng vậy, chưa bao giờ hắn nghĩ tới, ngày đó rời khỏi Thục Sơn, khi trở về lại được tháp tùng bởi một đội ngũ đông đảo như vậy. Hắn càng không ngờ, nam tử vĩnh viễn thanh hoa như nguyệt ở trong lòng hắn, hôm nay lại một mực mê man tại vân phòng Thục Sơn, mặc cho mọi người thương nghị đủ loại phương pháp, vẫn chỉ một mực trầm mặc bất động.
Từ Trường Khanh đương nhiên không chết, điểm này không thể nghi ngờ.
Trong đan điền y có Huyền Tẫn Đan Châu, vững vàng bảo vệ nguyên thần y không mất. Du hồn tại thành Lạc Dương cũng đã quay về, ngay hô hấp cũng đã bình ổn trở lại, da thịt ấm áp, dung sắc như thường. Vấn đề là ở chỗ, ba hồn bảy vía của y, ngoại trừ một mảnh du hồn ngây thơ khờ khạo đã quay về, tàn hồn còn lại không biết đã lưu lạc phương nào. Từ Trường Khanh hiện tại giống như một thân cây, tràn đầy sức sống, nhưng lại hoàn toàn không có tri giác.
Ngay cả khi mọi người đều vì dị mạch chấn động của Thục Sơn mà gấp đến sứt đầu mẻ trán, Từ Trường Khanh vẫn cứ đạm nhiên không biết sợ, ngủ đến trời đất đen thui, thần chung mộ cổ, vĩnh viễn sánh cùng thiên địa…
Nhìn thấy cảnh này, Cảnh Thiên không biết nên khóc hay nên cười.
Từ sâu trong đáy lòng mình, hắn mong ước Từ Trường Khanh có thể buông xuống trách nhiệm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuc-thien-mong-hoa-luc/2127658/chuong-128.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.