Nam tử trên tế đàn hắc bào trầm trọng, vẻ mặt lạnh lẽo, ngọn lửa u minh phiêu hốt trong động, tựa như linh hồn tử vong. “Sử dụng Sưu Hồn Địch kết quả thế nào?” “Tốt, hiện tại chiến hỏa vừa kết thúc, du hồn phiêu lãng trong thiên địa nhiều không kể hết, ta tùy tiện ra ngoài vài lần là có thể thu thập vô số tàn hồn.”
“Vậy là tốt rồi, tin rằng không bao lâu nữa, kế hoạch của ngươi có thể thực hiện.”
“Kế hoạch của ta? Đại ca, ngươi tựa hồ đã quên, ngươi cũng là thị vệ của chủ nhân, cứu vớt chủ nhân không chỉ là chức trách của riêng ta, mà còn là trách nhiệm ngàn năm qua của ngươi. Phong ấn ngày đó của Nữ Oa quá lợi hại, huống hồ còn có Vũ La trấn thủ mật cảnh, với công lực của chúng ta, vô luận thế nào cũng không thể đột phá “Phá Toái Hư Không” để tiến vào nơi vĩnh tịch đó.”
Trầm Trạch chậm rãi đứng dậy, đi tới bức tường đầy họa tiết trước mắt, ngửa đầu lâm vào suy nghĩ sâu xa, không đáp lại lời Mị Cơ.
“Nếu Ma giới thông với Phá Toái Hư Không, như vậy Thanh Yếu Cung cùng đại điện phong ấn kia khẳng định có giao điểm phá giới, hai bên hỗ vi kính tượng, âm dương tương phụ. Cho nên, ngươi mới chấp nhận nhiều năm như vậy làm Ma giới hộ pháp, hi vọng sớm ngày đột phá kết giới. Ta cũng trà trộn Ma giới nhiều năm, mong muốn mượn huyết mạch Cửu Lê tộc của Trùng Lâu để tiến nhập nơi vĩnh tịch. Đáng tiếc…”
“Đáng tiếc cái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuc-thien-mong-hoa-luc/2127657/chuong-127.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.