Lý Thuần Phong cười cười, gấp lại chiếc quạt, “Ngày ấy ta ném giải dược xuống cho huynh, lại bị Hạ Vương nghi ngờ giám thị chỗ ở, không thể lập tức thông tri các sư đệ đến cứu huynh. Đến khi tình hình chỗ ta ổn thỏa, tìm đến báo tin, thì các sư đệ của huynh đã xuất doanh rồi. Cho nên, mấy chữ “xuất thủ viện trợ” thật sự hổ thẹn không dám nhận. Huống chi, ta cho dù xuất thủ, cũng là vì bản thân ta, huynh không cần cảm động.”
Cảnh Thiên nghe vậy, nhất thời tâm sinh cảnh giác: “Có ý tứ gì?”
Lý Thuần Phong cũng không kiêng dè, nhìn Từ Trường Khanh thẳng thắn nói: “Ta ngày đó đối xạ cùng huynh tại sơn cốc, liền tâm tâm niệm niệm muốn gặp mặt huynh, cùng huynh tái đấu đạo pháp, quyết phân cao thấp. Bất quá xem ra hôm nay đã không còn cần thiết nữa rồi!”
“Vì sao?”
Lý Thuần Phong thở dài, thản nhiên ngồi xuống, tự nâng chén rượu, “Chúng ta đọ sức là vì một màn hồng trần tranh đấu, hà tất câu nệ khai đàn đấu pháp. Ta và huynh đều là vì kỳ chủ xuất mưu hiến kế, ta vì Hạ Vương, huynh vì Tần Vương. Một trận chiến tại Hổ Lao Quan, thắng thua đã định, ta là thua tâm phục khẩu phục. Nghĩ cho kỹ, Lý Thuần Phong vẫn là tu vi chưa đủ. Thành hay bại, họa hay phúc, đều sớm trở thành quá khứ, đâu cần chấp nhất quá làm gì. Lý Thuần Phong tự xét lại, khả năng độ thế vẫn còn kém xa huynh.” Nói rồi, hắn gõ bàn thở dài, “Ta ngày trước tự phụ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuc-thien-mong-hoa-luc/2127646/chuong-116.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.