Mưa phùn lất phất, từng giọt nước đập vào tảng đá bên đường, âm thanh tí tách len lỏi vào nội tâm. Từ Trường Khanh không nói gì, Cảnh Thiên cũng không lên tiếng, hai người lẳng lặng sóng vai nhau đi trong hẻm nhỏ. Con ngõ dài dằng dặc, khúc khuỷu không có điểm dừng, hai người đều không nói, thời gian tựa như dài ra đến vĩnh hằng. Cảnh Thiên bắt đầu hoảng hốt. Mưa bụi thanh đạm lả lướt, ký ức ngàn năm chậm rãi chảy trôi.
Phảng phất chính là kiếp trước…
Dưới mưa bụi Giang Nam, hắn trông thấy một bóng người chậm rãi mở dù, mặt dù yên sắc đủ hai mươi bốn cánh nan, cán dù bằng gỗ giữa những ngón tay thon dài oánh nhuận. Người nọ đứng giữa đất trời, mưa bụi bay xéo thấm ướt xiêm y đạm sắc, ống tay áo cùng vạt áo đong đưa trong gió: ‘Ngươi là hài tử nhà ai? Vì sao không nói lời nào?’ Hắn phảng phất trông thấy, khuôn mặt quen thuộc không thể quen thuộc hơn, “Có phải đói bụng rồi không… Đi theo ta!”
Trong tầm mắt, giữa hẻm nhỏ, dưới tán dù, hai bóng người một cao một thấp lặng lẽ rời đi.
“Đậu Phụ Trắng, thì ra kiếp trước ta đã gặp huynh từ khi còn rất nhỏ.”
“Ừm.”
“Ta đã từng nằm mơ, thấy huynh xuất nhập cung đình, bầu trời trong mộng ngập tràn hỏa quang, ta ôm huynh khóc rất thương tâm.”
“Ừm.”
“Ta còn thấy, chúng ta đi qua hẻm nhỏ rêu phong, chơi thuyền giữa yên ba bích thủy, thế nhưng nháy mắt, khói bụi đầy đất, chiến hỏa khắp nơi, tường thành đổ nát,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuc-thien-mong-hoa-luc/2127645/chuong-115.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.